Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014


Nó bướng bỉnh ngay từ khi còn bé mới chừng 5,6 tuổi. Mẹ nó chiều cũng không xong mà cương cũng không đặng. Cứ thế mà nó ương bướng suốt, ba nó thì cứ trách con hư tại mẹ, trăm dâu đổ đầu tằm. Mẹ nó không biết dạy dỗ uốn nắn sao cho phải. Rất nhiều năm sau này ba nó mới hiểu ra nó hư đâu phải do mẹ nó chiều vì những đứa em nó cũng ngoan ngoãn cơ mà.

Hết chuyện nọ đến chuyện kia. Liên tục, liên tục. Có lần ba mẹ nó mới vừa mượn quĩ xóa đói giảm nghèo chừng mươi triệu định sửa nhà cho tươm tất một chút, lúc đó vàng rẻ nên số tiền ấy có thể mua được hai cây chứ đâu có ít. Mượn về chưa kịp làm gì thì xảy ra chuyện nó bị người ta chém bay mất một mảng sọ phải cấp cứu ở bệnh viện Chợ Rẫy, số tiền kia lo cho nó cũng chưa đủ lấy đâu để sửa nhà. Cũng chẳng thấy ai đền cho ba mẹ nó đồng nào. Lòng mẹ bao la như biển trời thật đúng : những ngày đó mẹ nó khóc suốt chỉ mong cho bệnh viện cứu được nó thì tốn bao nhiêu cũng được. Mà nó sống thật, ai cũng nói nó cao số, ra vào bệnh viện khám, mua thuốc, ghép sọ... đủ cả mà nó vẫn vượt qua.
Vẫn chưa yên, mẹ nó tình cờ phát hiện ra nó dùng chất gây mê để giảm nhẹ và làm dịu những cơn đau. Biết sao bây giờ ! Mẹ nó lại có những đêm nằm không ngủ mà nước mắt cứ rơi.
Chẳng hiểu xảy ra chuyện gì nữa mà nó bị tụi giang hồ đánh cho một trận tơi tả. Lại vào bệnh viện. Mẹ nó lại gồng mình với những nỗi lo.
Cuối cùng thì nó cũng bị mất tự do dù với bất cứ lý do gì. Thời gian 
đó mẹ nó nhọc nhằn nuôi cháu nội vì vợ nó công việc có ổn định đâu, lúc có lúc không. 
Thời gian nhanh lắm... Ngày gần gặp được con là từng ngày nỗi lo của mẹ nó càng lớn, mừng thì ít mà lo thì nhiều. Biết khi ra ngoài nó có vững vàng trước bạn bè và những cơn cám dỗ đó nữa không ?
.............

Rồi cái ngày đó cũng tới. Mẹ nó sắp xếp cho nó một công việc, một cửa hàng nho nhỏ vì nó biết nghề cắt tóc. Nó cũng có khách hàng, mẹ nó là cô giáo nên nhiều người thương mẹ, ủng hộ con. Vợ chồng nó đoàn tụ, con gặp lại cha , những bạn bè ngày xưa nghe tin nó về cũng rủ nhau lại thăm. Mẹ nó lúc nhẹ nhàng tâm sự, lúc cũng phải nhằn nhện đôi chút thì nó trả lời hồi xưa nó mang ơn người ta khi nó bệnh thì giờ nó có việc làm nó phải đối xử cho tử tế. Mẹ nó lại thở dài, lại lo sợ, nỗi lo sợ không tên... Mới được mấy tháng mà mẹ nó lúc nào cũng như ngồi trên đống than hừng hực nóng. Mà nào có yên, cái đau ở đầu đã làm nó thỉnh thoảng chẳng còn bình thường : khi thì cãi nhau với vợ,  khi thì bực bội với cha, cáu kỉnh với mẹ, nhiều khi bực quá ba nó mượn rượu giải sầu, chỉ còn một mình mẹ nó chông chênh, muốn khóc nhưng không còn nước mắt...

Mẹ nó là bạn thân của tôi. 
Tình thân cũng đã hơn bốn mươi năm. 
Có những đêm gần 12 giờ rồi, không ngủ được bạn nhắn tin. Những tin nhắn rất buồn . Tôi thương bạn vô cùng nhưng chẳng biết phải làm sao ? Thánh giá của bạn tôi nặng quá, tôi muốn vác dùm nhưng vác làm sao đây ? Bạn nói ước gì được trở về ngày xưa bạn với tôi cùng đi học, ngây thơ trong trắng. Bạn nói ngày nào bạn cũng đứng trước ảnh Lòng Thương xót Chúa, bạn khóc với Chúa nhưng Chúa không nhìn thấy bạn. Bạn nói bạn đang đền tội ở thế gian này để đời sau bạn nhẹ nhàng bay bổng.
Bạn ơi, mình lắng nghe và cầu nguyện cho bạn mỗi ngày, bạn nhé ! Nhất định ngày mai trời lại sáng. Trong các con của bạn, mình nhìn thấy có những đứa rất ngoan và có chí. Chúng nó sẽ gỡ cho bạn những ưu phiền hôm nay. Chúa rất công bằng bạn ơi, bạn hơn mình nhiều,  bạn ngoan ngoãn đạo đức thế mà !!! 
Mình sẽ luôn ở bên cạnh với bạn khi vui và trong cả những nỗi buồn. Hãy cố gắng lên bạn nhé ! Nhất định ngày mai trời lại sáng !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét