Người trắng bạc đầu, người điểm sương
Hai bên răng rụng vẫn coi thường
Miễn sao thơ phú đầy trong túi
Là đã mãn lòng dù khó thương...
Đất cũ, tình xưa, người luyến nhớ
Mới trời, bạc dạ, dễ đâu vương
Đêm nay trăng sáng mình soi bóng
Một mảnh tơ lòng tận cố hương...
ThyThy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét