Ngược thời gian, trở về quá khứ, phút giây chạnh lòng. Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu ân tình...
Lời hát ngày nào tưởng chừng như đã quên nay chợt trở về trong trí nhớ, trong tâm tưởng.
20 tháng 11, nhận lời mời trở về trường cũ dự buffet trưa, cũng thoáng một chút ngại ngần chẳng muốn đi. Hồi đó làm kế toán, số người có tình cảm với tôi chắc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Công việc khô khan, nguyên tắc, có mấy người ưa ! Tính tôi lại thẳng thắn, đâu ra đó, dù tình cảm nhưng làm thiệt hại đến khẩu phần dinh dưỡng của học sinh, cố tình tận thu với phụ huynh là tôi không chịu. Nói không chịu cho oai thôi, chứ mình chỉ là lính, đã cố thuyết phục mà vẫn không được thì đành vậy. Ai gây lỗi lầm thì nghiệp người ấy mang, chẳng thể khác được !
Tôi đến trễ một chút vì đợi Thủy đến nhà chở. Chỗ tôi ngồi rất tốt vì có thể quan sát được tất cả mọi người trước mặt. Những khuôn mặt đồng nghiệp ngày nào : trẻ có, lớn tuổi có, thân quen có, như người xa lạ cũng có... Tôi chỉ muốn ngồi một chỗ nên các bạn chung quanh lấy gì, tôi ăn nấy ! Cùng trường nhưng làm ở văn phòng, tôi không có học trò cho riêng mình, tôi cũng không có phụ huynh và quà tặng. Hai mươi năm chỉ vui với niềm vui chung, thế thôi.
Đồng nghiệp cũng nhận ra tôi. Cả nam lẫn nữ đã đến bên tôi với những lời thăm hỏi, trò chuyện, có cả những tâm tình... Tôi đọc được chân tình trong lời nói, trong ánh mắt nhìn của các bạn, các em, vậy mà tôi cứ tưởng... Tôi đã nhận được nhiều hơn những gì mình mong đợi và tưởng tượng ra. Xin cám ơn mọi người !
Tôi từ giã công việc hai năm rồi còn gì ! Ai ai cũng sẽ có ngày để lại sau lưng tất cả để về với gia đình.
Vui buồn, yêu thương, giận hờn, bực tức, đôi khi có cả những ganh ghét của một thời... đều trở thành quá khứ. Chỉ biết một điều : khi nhìn lại quãng đời đi qua, tôi đã làm việc bằng tất cả khả năng và cái tâm của mình. Với tôi, thế là đủ.
Xin gởi đến các đồng nghiệp, các em, những người còn ở lại một cành hoa tươi thắm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét