Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

Những lần con đau

Lúc đó con đang năm thứ ba đại học. Cơn đau đầu tiên thật dữ dội. 7 giờ sáng mẹ đưa con vào bệnh viện NTP, hôm đó chẳng hên tí nào : phòng cấp cứu quá đông không còn giường nằm, con phải ngồi trên xe đẩy chịu trận, bác sĩ khám xong chuyển con lên khoa thì cũng quá đông, con nằm ở hành lang. Con đau lắm, mặt xanh như tàu lá, không còn một giọt máu. Con nói : 
- Con đau quá mẹ ơi ! con có cảm tưởng như ai đang cầm dao cắt vào ruột con vậy !
Mẹ nhìn con quằn quại trong cơn đau, lòng mẹ bấy giờ cũng y như lời con nói. Những người nuôi bệnh đứng chung quanh ai ai cũng đều nhìn con với ánh mắt thương cảm. Con được chích thuốc mà cả tiếng đồng hồ sau cơn đau vẫn không giảm. Nóng ruột quá, mẹ chạy vào hỏi bác sĩ. Chắc hôm đó bệnh nhân quá đông nên bác sĩ mệt, bà ấy quát mẹ :
- Tôi đã chích cho con chị hai mũi thuốc giảm đau rồi, chưa có kết quả xét nghiệm máu, chị bảo tôi phải làm sao ? Cái gì cũng phải từ từ chứ !
Mẹ vẫn cố gắng nhỏ nhẹ :
- Nhưng con em đau quá bác sĩ ạ !
Không trả lời...
Nằm ngoài hành lang bệnh viện đến buổi trưa thì con cũng có giường nằm. Cơn đau đã dịu lại.
Hai ngày sau con về với kết luận : Viêm đại tràng co thắt. 

Chỉ năm ngày sau, có vẻ như cơn đau tái phát, sợ con giống như lần trước, mẹ đưa con đến BV ĐHYD, khám cho con là một bác sĩ trẻ nhưng vô cùng kiệm lời, không nói thừa đến một chữ. Hỏi triệu chứng bệnh xong là bấm bấm vào máy vi tính, in ra đơn thuốc uống trong vòng "một tháng". Cái câu nói đầy đủ nhất là : 
- Có gì thì chị đưa cháu vào đây.
Mẹ thật khâm phục tài của ông bác sĩ trẻ, khám bệnh chưa tới năm phút đã ra toa cho một tháng. Tiền thuốc một tháng đâu có rẻ sau khi chờ đợi ở chỗ mua thuốc quá đông, lại còn phải để ý bọn người móc túi lảng vảng chung quanh mà bệnh viện không có cách gì ngăn chận được.

Linh cảm của  mẹ đã đúng. Mới uống thuốc được một tuần, cơn đau lại ập đến, dữ dội như lần đầu. Mẹ đưa con đến bệnh viện khác nữa, đó là Quân Y Viện 7A. Đưa con đi siêu âm, mẹ thật thương khi bác sĩ rất kỹ, rà tới rà lui trên vùng đau không thấy được gì, ông ấy gọi thêm đồng nghiệp đến tìm phụ : không có gì khác trên cơ thể mà sao bệnh nhân lại đau đến thế này ?
Những ngày trong bệnh viện, con nói với mẹ :
- Mẹ ơi ! con còn nhiều dự tính, nhiều việc phải làm. Con không thể đau được !
Tội nghiệp con tôi.
Bác sĩ Minh điều trị cho con, ông ấy yêu cầu mẹ đưa toa thuốc ở hai bệnh viện trước để có thể tìm ra hướng điều trị tốt nhất. Biết lắng nghe, chia sẻ và suy nghĩ trong nghề nghiệp, đó là y đức mà mẹ nhìn thấy nơi vị bác sĩ này. Ngày ra viện bác sĩ dặn con : khi ngủ nhớ kê gối dưới lưng, khi đau đừng co người lại, nếu có thể ưỡn được thì hãy cố gắng. Khi nào đau nữa hãy vào đây,, bác sĩ sẽ tìm cách khác để điều trị cho con. Con ra viện với kết luận hội chứng kích thích ruột.
Cám ơn bác sĩ Minh, cám ơn rất nhiều. Mẹ mong có nhiều bác sĩ tốt được như vậy.

Con áp dụng phương pháp điều trị bác sĩ Minh dặn. Kết quả rất tốt nhưng thỉnh thoảng cũng còn đau. Lúc này con đi làm rồi, bảo hiểm của con cao cấp hơn : bệnh viện Pháp Việt. Có lần mẹ đưa con vào đây. Đường từ nhà mình đến bệnh viện không xa lắm mà con liên tục kêu đau, may đó là đường tốt... Mẹ nghĩ đến những bệnh nhân ở vùng sâu vùng xa, ở đường rừng hoặc đường toàn ổ gà, ổ voi thì đau chịu sao thấu hở trời ? Bác sĩ, y tá nhiệt tình, taxi vừa dừng là có băng ca đưa đến, con có hẳn buồng riêng nho nhỏ với bác sĩ và hai y tá túc trực bên cạnh. Họ hướng dẫn, dặn dò thân nhân kỹ lưỡng. Bênh viện sạch sẽ, chu đáo, đúng là tiền nào của đó, dịch vụ cấp cứu và tiền thuốc chỉ trong vài tiếng đồng hồ là hơn ba triệu đồng. May là công ty trả chứ như nhà mình chắc chẳng bao giờ dám vào đây. Con nói với mẹ :
- Chẳng lẽ con cứ phải chịu cái bệnh này hoài sao mẹ ? cứ phải lo lắng như vầy hoài sao mẹ ?
Mẹ đã trả lời con thế này :
- Đừng lo và đừng suy nghĩ nhiều con ạ, hãy vui vẻ sống, mỗi ngày thức dậy hãy cảm ơn Chúa đã cho con sống thêm một ngày và hãy sống thật tốt. 

Những cơn đau khi ít, khi nhiều, thỉnh thoảng cứ đến. Mẹ nhớ lúc đó đi làm mà có điện thoại của con , thì câu đầu tiên mẹ hỏi liền là : Con đau hả con ? Khi nghe con trả lời không phải thì lòng mẹ mới nhẹ nhàng. Khi nào con lập gia đình, có con, con sẽ hiểu. Một lần đang lúc làm việc, con gọi : 
- Mẹ ơi ! Mẹ về ngay đi, con đau quá !
Biết lúc này chỉ có một mình con ở nhà, mẹ thương lắm, nhưng ngay làm sao được hả con, có nhanh lắm cũng phải hai mươi phút. Mẹ gọi cậu tư về với con trước vì cậu làm việc gần nhà mình hơn, nhưng cậu tư cũng phải làm xong việc giao cơm, đâu có thể nhờ ai được. Mẹ nhờ người chở về, trên đường đi mẹ chỉ biết đọc lời nguyện Lòng Thương Xót Chúa. Chắc Chúa chữa cho con nên khi vừa về đến nhà, con đã dứt hẳn cơn đau. Con cười với mẹ : 
- Hết đau rồi mẹ ơi, nhưng con còn mệt. 


Sau những lần phải vào bệnh viện cấp cứu, gia đình mình có thêm một bác sĩ đó con : đó là Lòng Thương Xót Chúa. Từ đó đến nay, cứ con đau là mẹ chườm nóng, miệng lâm râm đọc lời kinh : 
"Vì cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu Kitô, xin Cha thương xót chúng con và toàn thế giới"
Và điều kỳ diệu đã xảy ra, không phải một lần mà nhiều lần. Lần cấp cứu ở bệnh viện Pháp Việt là lần cuối cùng.

Con học võ, con chạy bộ, con tập khí công. Việc thường xuyên luyện tập cơ thể làm con khỏe lên rất nhiều, mẹ mừng vì con biết quí trọng và giữ gìn sức khỏe của mình. Nhưng sáng hôm qua con chợt đau trở lại, mẹ vẫn động tác và lời kinh ấy, Chúa đã chữa lành cho con, rất nhanh.

Con trai à ! Mẹ nói với con điều này :
- Con có một gia đình hạnh phúc. Cha mẹ, con cái thương yêu, lo lắng, chăm sóc cho nhau. Con thông minh, có việc làm, khởi đầu bước vào cuộc đời như thế là may mắn, là tốt lắm rồi con, hãy luôn cám ơn Chúa với tất cả tấm lòng biết ơn nha con.

- Chúa để con đau, Người muốn nhắc con rằng : đời sống này hữu hạn lắm, trần gian là cõi tạm.
Chúa đã cho con trí thông minh, sức khỏe, hạnh phúc thì Người cũng có thể lấy đi tất cả.
"...Đời sống con người chóng qua như cỏ, như bông hoa nở trong cánh đồng.
Một cơn gió thoảng đủ làm nó biến đi, nơi nó mọc cũng không còn mang vết tích..." (Gióp 14: 1-2).

- Được và mất. Sống và chết. Hạnh phúc và đau khổ. Giàu sang và tay trắng. Ranh giới ấy thật mong manh. Hãy tin tưởng vào sự quan phòng của Chúa. Sống thật tốt và phải biết chia sẻ. Con sẽ có niềm vui và an bình thật sự từ trong tâm hồn. 
                                         "... Ngày tháng hôm nay và mãi tương lai, Chúa biết từng ngày.
Đời con đang sống, dẫu có đổi thay, tay Chúa an bài..."


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét