Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Thanksgiving

 
Lễ Tạ Ơn còn gọi là Thanksgiving.

Ngày lễ nghỉ để mọi người ăn mừng, Tạ Ơn Thượng Đế đã cho chúng ta đến bến bờ tự do, được sống trên nước Mỹ, một xứ sở đầy lòng nhân hậu, tự do phát biểu, con người được tôn trọng, nhân phẩm con người không bị chà đạp, được là công dân Mỹ, được luật pháp bảo vệ. Để tỏ lòng biết ơn Nước Mỹ, cảm ơn cuộc sống đầy đủ tiện nghi mà nước Mỹ ban tặng chúng ta, gia đình chúng tôi luôn ghi nhớ và cảm tạ ơn trên , cảm tạ nhau thật lòng vào bữa ăn tối, cảm ơn về tất cả những gì đã làm cho nhau trong suốt năm qua.

Mỗi năm, sau ngày Halloween là tôi luôn nghĩ ngay đến lễ Tạ Ơn, một ngày lễ mang nhiều hồi tưởng trở về, bao nhiêu kỷ niệm vui buồn đều hiện ra ngay trước mắt, ngỡ như vừa hôm qua, lòng tôi thầm cảm ơn Thượng Đế đã ban cho chúng tôi cuộc sống hôm nay và những gì chúng tôi đang thụ hưởng.

Ngày rời Quê Hương, vài câu tiếng Anh bập bẹ, nghe cũng chẳng hiểu họ nói gì, ba cái vali, vài túi xách làm hành trang nơi xứ người, bỏ lại sau lưng tất cả người thân, cha mẹ, anh chị em, bạn bè, lối xóm, mái nhà thân yêu, trường học, nơi tôi làm việc, đường đi lối về, chỉ trong chớp mắt khi máy bay dần cất cánh bay lên cao, bỏ lại một trời yêu thương, mơ mộng, tất cả chỉ còn ghi khắc trong tim, biết mình ra đi, nhưng không biết bao giờ trở lại, vui buồn lẫn lộn.

Thế rồi ngày tháng trôi, nơi xứ lạ quê người, làm thân lữ khách, văn hoá, phong tục tập quán, sinh sống, thời tiết, ăn uống đều phải thay đổi, làm lại từ đầu, khó khăn nhất là ngôn ngữ, nghe mà chẳng hiểu họ nói gì ngoài dăm chữ : hi, thank you, sorry, yes, no...

Thế rồi nước mắt nhớ nhà, nhớ Quê Hương, cha mẹ, anh chị em, bạn bè, nhớ góc nhỏ trong căn nhà cũ, tiếng rao hàng buổi sáng của bà bán cháo sườn, tiếng bà bán xôi, các món ăn Việt mà con cái , cả nhà tôi yêu thích, biết bao trở ngại không hoà nhập kịp với cuộc sống mới, tôi đã khóc một dòng sông mỗi khi đêm về.

Bên đây thời gian qua thật nhanh, trôi vun vút không như Saigon, phải vừa làm vừa học để mau hoà nhập vào cuộc sống bên Mỹ, tôi không tập đi mà luôn bước vội vã, chạy vài bước cho kịp mọi người, tôi nghĩ thôi chay luôn cho nhanh, nếu té thì phủi rồi chạy tiếp, cái gì cũng phải học , phải thi có bằng cấp mới đi làm, may mắn tôi không té, chỉ vấp chút là chạy luôn cho kịp cuộc sống mới, chắc lúc ấy chúng tôi còn trẻ, mới bốn mươi, còn hăng hái và nhiều dũng cảm, Tạ ơn đời.

Hôm nay,  sau hai mươi mốt năm nhìn lại, đã một phần ba cuộc đời, vì bài hát 60 năm cuộc đời làm tôi thấy cuộc sống đã viên mãn, ngoài 60 tuổi, mỗi ngày tôi nhận thêm chính là quà tặng của Thượng Đế.

Tôi phải chắp tay cảm tạ Thiên Chúa, cảm tạ nước Mỹ, giấc mơ của biết bao con người mong đặt chân đến nước Mỹ, nơi không lo lắng về cơm ăn, áo mặc, mọi người ai cũng được chính phủ trợ cấp đầy đủ nếu thu nhập thấp, người già, thất nghiệp hay có con nhỏ. Thực phẩm không độc hại giết người, không lo bị giựt phone trên tay khi đang nói, hay đeo bóp ví lang thang trong shopping, ngoài đường phố.

Cám ơn Nước Mỹ đã cưu mang gia đình chúng tôi, ngày đầu tiên đến Mỹ, nhìn dòng xe chạy trên Freeway (đường cao tốc)  tôi nhắm mắt lại vì sợ hãi, hôm nay chúng tôi mọi thành viên trong gia đình cũng hoà vào dòng xe, đi khắp mọi nơi, ngày đó căn nhà thuê trống rỗng, phòng khách chỉ có một cái bàn và một cái ghế do anh bạn mang đến cho dùng tạm, chồng tôi ngồi ghế thì anh bạn leo lên bàn, tivi anh đang xem cũng mang đến cho, cùng nhắc lại kỷ niệm với nhiều bồi hồi xúc động. Ngày ấy chúng tôi chưa học lái xe, chính anh đã chở các cháu đi học, trời lạnh đi bộ thì chết cóng vì ở Việt Nam mới sang chưa quen khí hậu, cảm ơn anh, tên anh là Thuận, cám ơn anh đã giúp chúng em cái thuở ban đầu đặt chân trên nước Mỹ.


Cám ơn chiếc xe là đôi chân cho tôi đi làm, đi chợ, đi khắp nơi.
Cám ơn tôi có việc làm, cám ơn khách hàng yêu mến đã ủng hộ tôi khi tin tưởng giao cho tôi mái tóc, cắt, chải, nhuộm làm đẹp cho quý vị, đã cho tôi một thuở huy hoàng.
Cám ơn nền văn minh thế giới, cám ơn các hãng phone giúp chúng ta xích lại gần nhau, chỉ một cú phone nhìn thấy mặt, nghe được giọng nói mà không phải tốn công và thời gian bay về, mỗi ngày tới hẹn chúng tôi lại gọi thăm nhau chỉ để nghe tiếng cho đỡ nhớ, nhiều khi gọi mà cũng không biết nói gì, thật hạnh phúc biết bao khi thế giới văn minh, xa nửa vòng trái đất mà giọng nói tiếng cười vẫn vang bên tai, xin tạ ơn đời.
Cám ơn cái phone luôn bên cạnh tôi, chuyển tải mọi thông tin khoa học, kỹ thuật, đời sống, chiếc phone gần gũi như người yêu và không biết làm tôi giận, thật tuyệt vời !
Cám ơn cái bếp và máy hút khói cho sạch mùi hôi, đã cùng tôi nấu ăn cho cả nhà.
Cám ơn mảnh vườn hoa trái, cám ơn bông hoa nở thắm sau nhà tô điểm cho cuộc đời nên thơ.
Cám ơn ông bà, cha mẹ sinh thành ra con.
Cám ơn các con đã ngoan ngoãn chăm chỉ học hành vâng lời cha mẹ, trở thành người hữu ích cho xã hội để trả ơn và đóng góp cho đất nước đã tạo cho chúng ta mọi điều kiện tốt, thay đổi toàn bộ đời sống chúng ta thành người tài ba.
Cảm ơn chồng yêu quý đã lo cho gia đình, là người cha, người chồng hiền hậu.
Cám ơn cháu ngoại đã cho tôi nụ cười, niềm vui trong cuộc sống và luôn yêu bà.
Cám ơn anh chị em, bạn bè, dù xa hay gần, hay ngay cạnh bên tôi, qua bao sóng gió, tình mất, tình còn, dù đến rồi đi, cũng xin tạ ơn người.

Để được như ngày hôm nay, chúng tôi đã trải qua biết bao sóng gió và thăng trầm, nhiều khi tưởng mình không vượt qua nổi những sóng gió của cuộc đời vì có quá nhiều bão tố.

Xin cảm ơn Thượng Đế đã ban cho con trời mới, đất mới và đời con cũng đổi mới, cho con sức khoẻ, một gia đình hạnh phúc và tình yêu rộng mở, đón nhận tất cả những gì Người ban dù vui hay buồn đều là Hồng Ân.

Thương mến chúc tất cả mọi người một Lễ Tạ Ơn vui vẻ và hạnh phúc bên người thân, "dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người."


Cali tháng 11/2014
Kim Dung


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét