Thỉnh thoảng đầu hẻm nhà tôi lại xuất hiện những mèo con. Đó là những con mèo bị nhà nào đó bỏ ra ngoài đường, thường thì họ bỏ vào lúc sáng sớm để không ai nhìn thấy.
Sáng hôm kia cũng thế, có tiếng mèo con kêu yếu ớt. Không phải một tiếng mà là nhiều tiếng. Trời ơi ! những bốn con, chúng sàn sàn nhau và đều một màu lông xám đen, chắc cùng một mẹ. Hàng xóm vài ba người nhìn ra, có người nói :
- Sao mà ác quá vậy ? Muốn bỏ thì nuôi nó lớn một chút rồi hãy bỏ, chứ nhỏ cỡ này làm sao mà sống nổi !
- Nhà tui có mèo rồi, nếu không tui bắt một con về nuôi.
- Tui nuôi con mèo, khi nó chết, tui buồn cả tuần lễ luôn.
Chưa biết xử lý sao với đám mèo con tội nghiệp thì có tiếng xe honda vụt qua nhanh, trong hẻm mà họ chạy bạt mạng thế kia... Và một con mèo đã nằm gọn dưới bánh xe bẹp dúm, lòi cả hai mắt, trông thật thảm thương. Có tiếng chép miệng, những cái lắc đầu.
Cuối cùng thì một người mang về nhà nuôi đỡ, nhà này không thích nuôi mèo nhưng lại có mấy con chó. Tưởng ba con tạm thời yên thân nhưng không phải vậy, sáng nay chỉ còn một con thôi, hai con kia ra đi theo anh chị của nó rồi. Nó bị con chó nhà đó xử đẹp, nó bé quá đâu lanh lẹ để chạy trốn. Chủ nhà lu bu làm sao mà để ý canh chừng được. Con duy nhất còn lại quá sợ hãi chui tọt vào kẹt tủ, không dám ra trừ khi chủ gọi cho ăn. Mong cho mày bình yên lớn thêm chút nữa để có người mang mày về nuôi nha mèo con tội nghiệp.
Hôm nọ, tôi qua nhà má, cách nhà má tôi hai căn là nhà tộc của một làng quê ngoài Bắc, không có ai ở, lâu lâu đến ngày kỷ niệm gì gì đó mới thấy có người đến tụ họp. Vậy mà có người lầm tưởng đây là chùa, mang đến bỏ ba con mèo chưa kịp mở mắt, chúng bò lóp ngóp, vừa bò vừa kêu, được một lúc thì lăn quay ra chết, chắc vì lạnh và vì khát sữa. Thật không hiểu nổi sao người ta lại có thể làm thế !
Nhìn lại những con mèo nhà tôi nuôi, chúng thật có phước.
Mèo mẹ đẻ bốn con, đang nằm ổ cho con bú mà cũng bị tụi trộm mèo bắt mất. Chắc là nó bị bắt lúc ra đường hóng gió. Từ sáng đến chiều không thấy nó chạy ra đòi ăn như những hôm trước, dù tôi gọi đến mấy lần. Tối đến, hết kiên nhẫn, tôi rọi đèn pin vào ổ thì chỉ thấy bốn mèo con nằm co quắp, hình như chúng biết thân biết phận không kêu một tiếng...
Thế là tôi nuôi nó thay cho con mèo mẹ. Mỗi ngày ba lần tôi đút từng muỗng sữa cho từng con, hết giai đoạn uống sữa thì tôi cho ăn cháo. Một hôm tôi đi công việc cũng khá lâu, về đến nhà chưa kịp thở đã thấy bốn con mèo từ trên lầu hai đi xuống, chúng bò từng bậc thang, mỗi con một bậc thật dễ thương. Không kịp nấu cháo tôi lấy đại cơm nguội trộn với thức ăn rồi đưa cho chúng nó. Chắc là đói lắm nên bốn con mèo nhà ta ăn lấy ăn để, loáng cái đã hết sạch.
Cho được hai con rồi, còn hai mèo cái tôi đợi chúng nó được một tuổi thì đem ra bác sĩ thú y để triệt sản. Tốn tiền một chút nhưng chúng nó không phải mang nặng đẻ đau, không có mèo con. Nếu không làm thế, chúng đẻ đầy nhà làm sao tôi nuôi cho xiết. mà quăng ra đường thì nhẫn tâm quá, tôi không làm được. Hai con mèo đã lớn, mập mạp, tròn trĩnh. Tôi tập cho nó đi vệ sinh ở WC. Hai con mèo rất được việc : bắt chuột, bắt gián sạch trơn. Ngày nào cũng có vài con gián tử trận. Một trong hai con mèo rất tình cảm, nó lặng lẽ theo tôi suốt, tôi lên lầu, xuống nhà bếp, ra ngoài sân nó cũng đi theo. Ngay cả khi tôi vào WC, nó cũng theo, nếu không vào được thì lấy chân cào cửa. Dễ thương gì đâu !
Ngẫm nghĩ : người hay con vật đều có số cả. Không ai lựa chọn được nơi để sinh ra.
Thôi thì con nào ở với mình coi như đó là phước phần của nó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét