Con viết trên face book:
Tết đã đến rất gần, ai ai cũng nô nức đón Tết mừng Xuân, thế nhưng sao "những điều (tui) trông thấy mà đau đớn lòng" lại nhiều vô kể trong ngày 28 Tết zị nè, điểm lại 1 chút xíu:
Tết đã đến rất gần, ai ai cũng nô nức đón Tết mừng Xuân, thế nhưng sao "những điều (tui) trông thấy mà đau đớn lòng" lại nhiều vô kể trong ngày 28 Tết zị nè, điểm lại 1 chút xíu:
- Sáng sớm chạy bộ, đoạn chạy ngang 1 cô gái trẻ, cao lắm cũng chỉ 18, cô hỏi :"Chơi hông anh?". Tôi chua xót... Ở tầm tuổi ấy, tôi nghĩ cô ấy thật sự là một nạn nhân thì hợp lý hơn... Nếu mình sinh ra trong 1 gia đình không đàng hoàng, chắc gì mình đã khác cô gái trẻ ấy?
- IS hành quyết tập thể 21 con tin người Ai Cập... Tôi chua xót, không hẳn là cho 21 con tin ấy, mà cho người nhà của họ. Người đi thì dễ rồi... người ở lại mới đau đớn...
- Đi thăm 1 vài người: những ngày giáp Tết tui được nghỉ khỏe còn người ta đi làm cực lắm, cực còn hơn con chó (cái này là tự người ta nói nghen). Mà tui thấy cũng đúng thiệt, nhìn con người không còn một chút sức lực nào hết... Thanh niên còn chưa chắc chịu nổi, thì lấy gì 40-50 tuổi mà chịu cho được. Con người ta phải đổi sức khỏe để lấy tiền, để rồi sau này lại phải đổi tiền để lấy sức khỏe. Tui chua xót... họ làm việc nhiều, tạo ra nhiều giá trị, giúp được nhiều người lắm. Nhưng bản thân lại thân tàn ma dại như thế (đã có sử dụng nghệ thuật nói quá) , thật sự cũng nằm trong những cái vòng lẩn quẩn của cuộc sống. Mấy ai thoát ra được đâu, vướng bận trách nhiệm với nhiều thứ làm sao mà thoát ra được.
- Trong một câu chuyện, để ý thấy những người tên Phước hầu như ai cũng khổ hết, rất khổ, họ khổ họ kéo theo gia đình và những người xung quanh cũng khổ theo. Tại sao? Có những bậc cha mẹ thật sự là làm phước nhiều lắm, và họ đặt tên con là Phước cũng mong cho nó được hưởng phước của mình. Vậy mà sao cuộc đời lại trái ngược vậy? Tại sao vậy?
Mẹ viết cho con:
- Mẹ cố gắng làm gương và dạy con những điều tốt nhất có thể về lòng bác ái, sự nhiệt tình và yêu thương. Nhưng mẹ chưa bao giờ nói với con (hình như thế) về những cô gái đứng đường cả. May mà con giống mẹ. Mỗi khi nhìn thấy những cô gái ấy, mẹ buồn, mẹ thương chứ chưa bao giờ ghét (trừ những trường hợp mồi chài rồi gài bẫy cướp của, giết nạn nhân). Đường đời muôn lối rẽ, nhiều khi chỉ vì một lý do nào đó trượt chân rồi không gượng lại được. Nếu cô gái ấy được sinh ra từ gia đình mình chắc sẽ không phải như ngày hôm nay...
- Mỗi lần nghe tin tức của IS về việc hành quyết các con tin là tim mẹ thắt lại. Người đi không dễ đâu con, cái chết quá kinh khủng và đau đớn. Cho đến giờ này mẹ vẫn không sao quên được ánh mắt sau cùng của viên phi công Jordan trước khi bị thiêu sống. Ánh mắt thất thần, buồn bã và đau đớn trước cái chết. Kinh khủng quá Chúa ơi ! Cái ác cứ ngang nhiên tồn tại mà không cách gì ngăn cản đuơc. Sao lại thế ???
- Cả đời mẹ luôn cám ơn Chúa vì được làm việc nơi "nắng không tới mặt, mưa không tới đầu". Dẫu lương không cao, nhưng có biết bao người mơ ước chỉ chừng đó thôi vẫn không thể nào với tới ? Biết bao người "dãi dầu mưa nắng, một nắng hai sương" vẫn chẳng đủ hạt cơm no lòng, nói chi đến chuyện nhà cửa, con cái học hành và cái vòng đói nghèo cứ lẩn quẩn không lối thoát. Hãy biết chia sẻ nha con ! Đời cần lắm những tấm lòng, để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...
- Mẹ biết những câu chuyện về những người mang tên Phước, và mẹ cũng tự hỏi : tai sao vậy ???
Mẹ viết cho con:
- Mẹ cố gắng làm gương và dạy con những điều tốt nhất có thể về lòng bác ái, sự nhiệt tình và yêu thương. Nhưng mẹ chưa bao giờ nói với con (hình như thế) về những cô gái đứng đường cả. May mà con giống mẹ. Mỗi khi nhìn thấy những cô gái ấy, mẹ buồn, mẹ thương chứ chưa bao giờ ghét (trừ những trường hợp mồi chài rồi gài bẫy cướp của, giết nạn nhân). Đường đời muôn lối rẽ, nhiều khi chỉ vì một lý do nào đó trượt chân rồi không gượng lại được. Nếu cô gái ấy được sinh ra từ gia đình mình chắc sẽ không phải như ngày hôm nay...
- Mỗi lần nghe tin tức của IS về việc hành quyết các con tin là tim mẹ thắt lại. Người đi không dễ đâu con, cái chết quá kinh khủng và đau đớn. Cho đến giờ này mẹ vẫn không sao quên được ánh mắt sau cùng của viên phi công Jordan trước khi bị thiêu sống. Ánh mắt thất thần, buồn bã và đau đớn trước cái chết. Kinh khủng quá Chúa ơi ! Cái ác cứ ngang nhiên tồn tại mà không cách gì ngăn cản đuơc. Sao lại thế ???
- Cả đời mẹ luôn cám ơn Chúa vì được làm việc nơi "nắng không tới mặt, mưa không tới đầu". Dẫu lương không cao, nhưng có biết bao người mơ ước chỉ chừng đó thôi vẫn không thể nào với tới ? Biết bao người "dãi dầu mưa nắng, một nắng hai sương" vẫn chẳng đủ hạt cơm no lòng, nói chi đến chuyện nhà cửa, con cái học hành và cái vòng đói nghèo cứ lẩn quẩn không lối thoát. Hãy biết chia sẻ nha con ! Đời cần lắm những tấm lòng, để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...
- Mẹ biết những câu chuyện về những người mang tên Phước, và mẹ cũng tự hỏi : tai sao vậy ???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét