Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

Em họ tôi

Em là con của cô ruột tôi.
Hồi còn nhỏ, gia đình tôi ở chung với ông bà nội. Nhà em hẻm trên, nhà ông bà nội hẻm dưới. Hẻm nhà em sâu nên cứ mưa là ngập nước. Chiều chiều đi nhà thờ là đi ngang qua nhà em. Mỗi khi trời mưa là ông bà, bố má bắt tôi đi đường ngoài. Ừ thì đi đường ngoài... nhưng con nít thì thích lội nước, thế là để che mắt người lớn tôi đi vòng chút xíu thôi, rẽ vào con hẻm khác đi ngang nhà em và... xắn quần lội nước. Có lúc nước ngập đến gần đầu gối, lội bằng thích, quá đã ! Đâu biết cái vui của con nít là cái lo rầu của người lớn ! Con nít thì vô tư mà !

Vì ở gần nhà nhau nên chị em họ thân nhau như chị em ruột. Đặc điểm của anh em bố tôi là sinh nhiều con trai, lúc đó nhà cô năm thằng đực rựa, ba má tôi sáu thằng, cộng lại gần một tiểu đội nên có kéo phe uýnh lộn thì không bao giờ sợ thua. Tụi con nít trong xóm cũng gờm, chỉ cần một đứa bị ăn hiếp là cả anh em ùa ra bênh nhau, đứa nào chả sợ ! Mà ngày xưa uýnh lộn cũng chỉ sơ sơ giữa con nít với nhau chứ không mang màu sắc bạo lực như bây giờ...

Nhà cô tôi làm nhiều nghề, nhưng tôi nhớ nhất là làm bàn chải và kẹp tóc. Các con cô làm rất nhanh, rất đẹp. Những lúc rảnh rỗi tôi thường hay ghé nhà cô chơi và tập làm chút chút nhưng vì không khéo tay nên sản phẩm tôi làm vừa chậm lại vừa xấu. Hic !

13 tuổi, tôi đi học xa nhà.
Vài năm sau khi về lại nhà thì tôi đã lớn. Em cũng lớn.
Chị em tôi bắt đầu thân nhau. Thời gian đó ai cũng nghèo khổ. Em đạp xích lô, tôi may mắn vào làm ở Ủy ban phường nhưng đồng lương thì quá đỗi eo hẹp. Né tuổi nghĩa vụ em xuống ở với gia đình tôi, hàng xóm có người khó chịu nhưng vì tôi làm Ủy ban nên họ có đôi phần nể nang, chỉ dám nói xa nói gần. Tính em hiền lành, dễ thương, chịu khó. Nhớ những lần tôi đi chơi với bạn về khuya, sợ bị la, tôi dặn em chờ cửa. Nhà tôi có thói quen ngủ sớm, 9 giờ tối là lên giường, tắt đèn. Tội nghiệp em những lúc như vậy phải thức đến 10 giờ, em canh giờ về để ra đứng ở đầu đường chờ tôi. Bố tôi có lỡ thức giấc lên tiếng hỏi thì em trả lời. Phần em, đạp xe đâu phải ngày nào cũng như nhau, bữa đắt, bữa ế, bữa nắng, bữa mưa, cứ chiều chiếu là hai chị em tôi chia sẻ, tôi kể chuyện đi làm, em kể chuyện ngoài đường đón khách...

Cuộc sống không ổn, chẳng thấy tương lai.
Cô tôi lo cho em vượt biển. Tôi buồn như mất một người bạn thân trong đời.
Có những lúc nhớ em, tôi chỉ lặng lẽ khóc.
Ơn Chúa, em đi bình yên.
Cơm áo gạo tiền lôi tôi vào vòng xoáy cuộc đời, tôi tạm để hình ảnh em trong ký ức.
Món quà đầu tiên em gởi cho tôi trong ngày tôi đám cưới. Không một dòng tin nhắn. Tôi thắc mắc không biết của ai ?
Thời gian sau em về. Lần về nước đầu tiên tôi mới biết được món quà đó của em. Em nói em vẫn nhớ tôi dù không liên lạc được. Thời điểm đó để vào được điện thoại bàn phải tốn hai cây vàng, nên nhà nào có điện thoại đương nhiên là giàu, nhà tôi làm gì có cửa để mà mơ ?

Đường đời đâu bằng phẳng : lắm khúc quanh, nhiều lối rẽ.
Những lúc đó em ở bên cạnh tôi.
Tôi nghĩ Chúa gởi em đến cho tôi để khi gặp khúc quanh cuộc đời, khi đành đứng lại, có người đến nhấc tôi qua, tôi lại tiếp tục bước đi trên chính đôi chân của mình. Chị cám ơn em, Tân ơi !
Em nói với tôi : em hài lòng khi em giúp tôi vì mỗi lần gặp lại, em đều thấy tôi hơn được ngày hôm qua. Đó là niềm vui của em.

Thân nhau từ thuở chị hai mươi, em mười tám.
Vậy mà cũng gần bốn mươi năm. Giờ hai chị em mình tóc bạc như nhau, sức khỏe cũng bắt đầu hao gầy, tay em cũng run run theo năm tháng.

Sinh nhật em 8 tháng 3, 
Chị nói sẽ viết tặng em những cảm nghĩ của chị về em. Em bảo : thôi chị đừng viết. Nhưng chị muốn viết. Ừ thì cũng được, nếu chị thích thì chị cứ làm đi. Vậy Tân nhé !
Chị gởi em chút hồi ức ngày xưa với ước mong cho em luôn được niềm vui và bình an trong cuộc sống vì em đã luôn sống rất tốt với gia đình, người thân, bạn bè, kể cả những người em chưa quen biết.


Chị gởi tặng em câu này : 
- Chúa không thua ai lòng quảng đại.
- Điều thú vị trong cuộc đời là ở chỗ : 
sản lượng thu hoạch sẽ gấp nhiều lần hơn những hạt giống đã gieo. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét