Tôi rất thích nắm tay. Ôm thì tôi cũng thích, nhất là khi được ôm từ phía sau với cảm giác mình bé bỏng đang được chở che. Tôi cũng chẳng ghét bỏ gì những nụ hôn. Những cái hôn lên trán, lên tóc, phớt nhẹ lên môi hay đậm sâu nồng nàn với tôi đều là chân tình cả.
Chỉ là bản thân tôi không thể ôm môt ai đó vài tiếng vì tay sẽ mỏi nhừ và tê cứng. Nằm trong vòng tay một ai đó quá lâu cũng sẽ thấy không thoải mái. Và hôn thì càng không thể nào kéo dài hàng giờ liền. Chỉ có mỗi nắm tay thì có thể.
Tôi rất thích nhìn người ta nắm tay nhau. Mỗi lần đi trên đường bắt gặp hình ảnh mẹ/cha kiên nhẫn bước chậm rãi dắt tay đứa con bé xíu, những đôi tình nhân nắm tay nhau với yêu thương trong mắt là tôi lại mỉm cười, có khi lại chảy nước mắt trước những hình ảnh dễ thương đó. Có lần tôi tưởng tượng cả một đoạn đối thoại khi nhìn hai cụ già từ từ dắt tay nhau qua đường thế này:
Cụ bà: "Xe đông, tôi sợ quá ông ạ."
Cụ ông nắm lấy tay cụ bà: "Bà đừng sợ, chúng ta sẽ băng đường an toàn thôi. Tôi sẽ không bao giờ buông tay để lạc bà trong biển người đâu."
Cụ ông nắm lấy tay cụ bà: "Bà đừng sợ, chúng ta sẽ băng đường an toàn thôi. Tôi sẽ không bao giờ buông tay để lạc bà trong biển người đâu."
Đoạn đối thoại ấy có lẽ chẳng có gì đặc biệt, nhưng với tôi cảnh tượng đó quả là một sự kỳ diệu, vì giữa cuộc sống hối hả mà người ta có thể buông tay nhau ra một cách quá dễ dàng thế này thì việc "nắm tay nhau đi đến tận cùng" thật sự là một phép nhiệm màu.
Tôi rất thích nắm tay, vì TAY NGƯỜI THÌ ẤM. Cũng chính bởi vì rất thích như vậy nên không phải tay ai tôi cũng nắm. Bạn bè thân nhau đến thế mà hình như cũng chưa có lần nào tôi nắm tay D. hay H. Bởi tay người thì ấm,nên nắm rồi tôi sợ tôi không buông ra được một cách rạch ròi .
Tôi rất thích nắm tay, nên tình cảm đôi khi cũng chỉ cần gửi gắm vào một câu nói: "Tay em rất ấm" hoặc "Tay em rất lạnh" là cũng đủ rồi.
LÒNG NGƯỜI THÌ LẠNH
Con người vốn có thân nhiệt, nên tay ai về căn bản cũng toả ra hơi nóng. Có điều với tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay chưa bao giờ phản ánh được lòng người.
Có khi bàn tay chưa kịp chạm vào nhau nhưng lòng người ấm áp vô ngần.
Có khi những ngón tay chỉ chạm khẽ vào nhau thôi mà truyền đến sâu thẳm ngõ ngách của tâm hồn.
Cũng có khi bàn tay nắm bàn tay thật chặt trong an nhiên tin tưởng, mà không nhận ra hơi nóng toát ra giờ đây chỉ còn theo quán tính sinh học. Bởi ai nắm tay ai thì cũng ấm nóng, chỉ có lòng người này với người kia thì đã dần nguội lạnh tự khi nào. Bởi ai nắm tay ai thì cũng ấm nóng, phải nguội lạnh chỗ này thì mới từ từ nhen nhóm được lửa hồng để thắp cho một nơi khác cho phải lẽ công bằng .
Cũng có khi mỗi tay lại nắm lấy một bàn tay khác, dùng dằng trong tim sôi lên bỏng rát. Nhưng chẳng được bao lâu, bởi vốn dĩ LÒNG NGƯỜI THÌLẠNH, không ai có đủ sức mà ôm cả thế gian. Tay trái là tay trái chứ không thể là tay phải, nên đến một lúc thì cũng đành nắm tay nào THUẬN và buông thỏng tay còn lại mà thôi.
TAY NGƯỜI THÌ NÓNG ẤM, nên đôi khi người ta coi hiển nhiên lòngngười cũng vậy. Nên người ta thèm chút GIÓ mát cho bớt nóng, và bị cuốn đi lúc nào không biết. Gió thì mát, gió thổi mãi thì LÒNG NGƯỜI SẼ LẠNH, và lạnh thì truyền xuống bàn tay cũng mau mắn lẹ làng.
Một ngày đẹp trời nào đó, có thể chẳng bao giờ có ngày đẹp trời như thế, nhưng cứ ví dụ một ngày đẹp trời nào đó, lòng người mệt mỏi không còn muốn mát lạnh nữa, chỉ muốn tìm lại bàn tay chứa đầy hơi ấm cũ kỹ đến mức đã thuộc lòng từng vết chai sần, từng đường cắt dọc ngang.
Lúc đó, TAY NGƯỜI CÓ CÒN ẤM NÓNG?
Nguyễn Thành Lê
(Bài viết rất hay và nhẹ nhàng, dễ thương.
Cám ơn con đã gởi những suy tư)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét