“Khi một nhiếp ảnh gia giơ máy lên chụp hình cô bé người Syria này, em đã nghĩ máy ảnh là vũ khí. Và em giơ tay lên để đầu hàng.
Tim tôi như vỡ tan ra khi nhìn vào đôi mắt thơ ngây nhỏ bé đó.
Thế giới đã phụ em.
Nhân loại đã phụ em.
Chúng ta đã phụ em.”
2 tuần trước kỳ nghỉ xuân, thầy giáo của tôi không đến lớp, chỉ gọi điện đến báo có việc khẩn cấp. Lúc chúng tôi đi học lại, thầy bảo hôm đó xe thầy bị hư, thầy đứng giữa đường gần một tiếng đồng hồ mà không có ai dừng lại trước khi ông tự tìm được 1 chỗ sửa xe. Cả lớp chúng tôi bất chợt im lặng.
Chúng tôi đi trên đường, nhìn thấy một chiếc xe bên vệ đường với đèn nhấp nháy báo hư trong một vài giây trước khi hình ảnh đó lùi lại phía sau. Bạn bảo ngày xưa lúc nào bạn cũng dừng lại để hỏi thăm. Cho tới khi bạn nghe tin một người đã bị giết để cướp xe khi làm như thế thì bạn không còn dừng lại nữa. Tôi im lặng nhìn màn đêm xa xăm.
Một lần tôi đứng chờ ở trạm xe buýt, người bạn đứng cạnh quay sang tôi bắt chuyện: “Hôm nay xe buýt tới trễ nhỉ.” Chúng tôi nói chuyện một lúc cho tới khi xe đến. Trước khi tôi xuống bến, bạn cảm ơn vì tôi đã nói chuyện với bạn, và nói rằng: “Đi xe buýt thường hiếm hoi lắm mới có người chịu nói chuyện như mày đó. Thường tao bắt chuyện cũng chả có mấy ai trả lời đâu.” Tôi cười thật tươi chào bạn, rồi trầm ngâm cả quãng đường tản bộ về nhà.
Gần đây có một vụ máy bay rơi, mà cái nguyên nhân người ta nghiêng về nhiều nhất lại là một nguyên nhân làm nhân loại bàng hoàng và sửng sốt: là chủ ý của một cá nhân. Trong hằng hà sa số những nguyên nhân mà dù là thế nào đi nữa cũng đã đủ đau lòng, thì sự giả định “hợp lý nhất” này lại là điều mà chẳng ai muốn/không thể nghĩ đến. Mà nghĩ lại thì biết bao bi kịch trong đời, cũng là do người đối với người.
Còn nhớ trong một bộ phim của Nhật Bản, khi nghĩ đến cách thắng một trò chơi, nữ nhân vật chính đã nghĩ đến một điều rất đơn giản, chỉ cần chúng ta thành thật và giúp đỡ lẫn nhau thì tất cả đều thắng. Nam nhân vật khẽ thở dài, rằng lối suy nghĩ của em thật quá ngây thơ. Em nghĩ mọi người sẽ thành thật và không tư lợi hay sao? Điều đó mới là không thể. Không thể hay có thể, đối với tôi cũng là những khái niệm rất mơ hồ.
Như một người chồng có thể phụ bỏ người chung chăn gối bao năm cùng mình gầy dựng cơ nghiệp để chạy theo những bóng hồng phù du, thì cũng có người đàn ông sẵn sàng chia sẻ cuộc đời mình cho một người phụ nữ tàn tật mà với anh là “đẹp nhất trên đời.”
Như có những người áo mũ xênh xang sẵn sàng đạp đổ đi những mảng xanh thành phố, thì cũng có những người cả đời áo quần xộc xệch, chắt chiu từng đồng cắc để xây trường học, mua tấm áo cái quần cho nhiều nhiều người khác.
Như trong những ngày nhân loại phụ nhau, dẫu nhọc nhằn gian khó mà tôi vẫn muốn tiếp tục "ngậy thơ" tin, rằng nhân loại dù sao vẫn cứ thương nhau.
Nguyễn Thành Lê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét