Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

Những giọt sương của mẹ

Ầu ơ ! Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời.
Câu ca dao trên hầu như tất cả mọi người đều thuộc nằm lòng, là câu ru đầu môi của những bà mẹ. Thế nhưng cuộc đời chẳng phải là bài toán chính xác như một cộng với một là hai. Thực tế có những đứa con đã bước ra trường đời từ lâu, vậy mà mẹ vẫn cứ phải bên cạnh con như những ngày thơ dại...

1. Có lần tôi buột miệng nói với bạn : Nếu có kiếp trước, chắc bạn nợ nó nhiều lắm, nên kiếp này trả hoài mà không hết. Bạn nhìn tôi với đôi mắt đầy sương, ngân ngấn những giọt nước sắp trào. Bao nhiêu năm nuôi con nhọc nhằn, vất vả mà niềm vui có được chỉ đếm chưa đủ mười đầu ngón tay. Cứ hết lần này sang lần khác, hết chuyện nọ đến chuyện kia, toàn những chuyện kêu trời không thấu : phải mổ ghép sọ, bị bạn chơi xấu, bị mất tự do, bị tai nạn... Những lần như thế lại xuôi ngược từ cao nguyên lên Saigon, lại cạn sạch công sức một mùa rẫy, lại chạy vạy nợ nần... Và hàng đêm bạn vẫn phải ngủ gần con để khi nó trở bệnh, bạn còn kịp thời ngăn chận những cơn đau và di chứng để lại. Mà những cơn đau ấy luôn bất ngờ, có thể xảy ra bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.
Nhớ thuở đi học ở Dalat, bạn đẹp. Gần 60 năm cuộc đời với đắng cay, lận đận, dù thời gian phôi pha vẫn còn đó đôi nét của ngày xưa. Mẹ già theo tháng năm mà con dù lớn vẫn không chịu trưởng thành. Bạn tôi giấu đi những lo âu, cố nén những tiếng nấc, những tiếng thở dài. Đôi lúc thoáng  trách hờn, bạn nhắn tin cho tôi : Ngày nào bạn cũng đứng trước mặt Chúa nhưng Chúa quên bạn mất rồi !
Nhưng bạn đã hiểu : Thôi thỉ để bạn chịu khó vác thập giá đời này, cho đời sau được nhẹ nhàng thư thái. Monica của tôi ơi ! Bạn hiền lành, đạo đức, hãy cứ tin ngày mai rồi trời lại sáng !

2. Chị rất hay nói đùa và tếu táo.  Có chị là có tiếng cười rộn rã. Họp mặt bạn bè xưa cũ mà không có chị ai cũng cảm thấy thiếu phân nửa niềm vui. Thỉnh thoảng chị cũng kể cho mọi người nghe về những đứa con của chị, trong đó có một cháu không bình thường. Tôi nghe chỉ để nghe, cho đến một lần có dịp thăm chị...
Đường dài hơn một trăm cây số, tôi đến nhà chị đúng mười hai giờ trưa. Cảm giác sợ đến ngay với tôi khi ánh mắt đầu tiên tôi và cháu chạm nhau. Nhìn nó không hiền như những đứa trẻ mắc bệnh down khác. Nó lại rất to con. Chị kể nó đã 25 tuổi rồi mà ngờ nghệch vô cùng, cả chuyện vệ sinh cá nhân cũng không biết tự làm, đang bữa ăn nó có thể bực mình hất tung cả mâm chén dĩa. Có lần các bạn chị đến chơi, nó bất ngờ đấm cho mỗi người một phát. Có chị lãnh trọn củ đấm ấy, có chị né kịp nhưng lại bị nó giật nón quăng vào nồi cháo... Nhỏ con như tôi mà nó thẳng tay chắc tôi sẽ ngay đơ như cán cuốc. Không thể kể hết ngần ấy năm trời chị vất vả đến thế nào.
25 năm ! triền miên tấm lòng một người mẹ.
Và sẽ còn bao nhiêu năm nữa cho đến cuối cuộc đời ?

3. Với nhận xét của tôi, từ thuở còn đi học, bạn đã có tâm hồn đạo đức, thánh thiện. Khi nghe tin đứa con trai út bị tai nạn giao thông, lời đầu tiên bạn nói là lời mà chắc tôi không bao giờ nói được như bạn : Lạy Chúa ! Con cám ơn Chúa đã gởi thánh giá đến cho con ! Đang học lớp chín, cao lớn, đep trai nhưng cháu đã bị mù vĩnh viễn sau tai nạn ấy. Những ngày trong bệnh viện với hi vọng mong manh, những ngày sau khi ra viện lại càng kinh khủng khi cháu không chấp nhận được sự thật nghiệt ngã ập xuống đời mình. Bạn tôi trở thành người bạn đồng hành, bên con từng bước, từng bước đi...
Yêu thương, nhẹ nhàng, uốn nắn để con chấp nhận và thích nghi với cuộc sống hiện tại. Nhưng cũng có những lần phải nuốt nước mắt vào trong, bạn thẳng tay dạy con khi nó ngỗ nghịch, ương bướng, mè nheo, vòi vĩnh với mọi người. Roi trong tay bạn sẵn sàng quất vào mông khi ngọt ngào nó chẳng chịu nghe. Bạn nói : 
- Con hãy để người khác thương con vì bản thân con là người tự trọng, là người tốt chứ đừng để bị thương hại và coi thường. Đừng nghĩ mình tật nguyền nên người khác phải chiều mình. Không ai có bổn phận chiều mình đâu con ! Mẹ đánh con vì mẹ không sống đời với con, một mai mẹ chết, anh chị cũng có gia đình riêng, con phải tự đứng vững trên đôi chân của mình, đừng trở thành gánh nặng của ai. 
Nghe bạn kể, tôi thật lòng khâm phục. Có một người mẹ tuyệt vời như thế, tôi tin con bạn sẽ sống đúng với những gì bạn mong muốn !

4. Nhà em ở cùng xóm với má tôi. Em biết tôi từ lúc em còn nhỏ mà tôi thì chỉ mới biết em đây thôi. Em có khuôn mặt thật hiền, giọng nói cũng thật hiền. Mỗi khi thấy ai hiền lành , trong lòng tôi đều ước phải chi tôi cũng hiền được như vậy... Khi chị em có dịp nói chuyện với nhau, em tâm sự cho tôi nghe chuyện gia đình, chuyện con cái. Vợ chồng chia tay nhau, hai đứa con một trai một gái em lãnh phần chăm sóc. Con trai của em có lẽ suy nghĩ nhiều về chuyện cha mẹ nên rơi vào trầm cảm. Là một người mẹ đơn thân, tình thương em dành hết cho con. Hôm nào cháu vui vẻ, em thấy cuộc sống đầy ý nghĩa. Hôm nào cháu chẳng nói chẳng rằng, em lại lo lắng không yên. Mà cháu thì vui buồn bất chợt, im lặng chắc nhiều hơn...
Có những lần cháu đến chơi với mấy thằng nhóc nhà tôi, em vui lắm, em muốn con thoát khỏi cái vỏ bọc của kén để tung mình ra với cuộc đời. Và lần nào cũng vậy, em hỏi tôi về cảm xúc của con. Tôi chỉ biết tặng em một lời hát mà từ ngày xưa đi học cho đến bây giờ tôi vẫn thường hay hát, đó là :
Tôi trồng, anh tưới, nhưng Chúa mới cho mọc lên
Tôi cấy, anh cày, Chúa Trời cho bông lúa vàng.
Tôi mong một ngày nào đó, cháu sẽ nhìn thấy nhiều điều trong cuộc sống qua sự tình cờ, qua những cơ hội gặp gỡ, qua lời nói và sự giúp đỡ của những người khác, qua những sóng gió cuộc đời, qua những sự bất ngờ, hoặc qua những gì luôn ở trước mặt... 
Lúc ấy cháu sẽ như một giọt sương tan đi để đón nhận bình minh rực rỡ, đón nhận ánh nắng đầu tiên của một ngày mới trong cuộc đời, và cứ thế là mãi mãi...
Em và Chị hãy cứ cầu nguyện cho niềm hi vọng ấy, em nhé !
(Thương tặng những người bạn của tôi)

3 nhận xét: