Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

Dư âm...Ngày hội ngộ...

Tàn tiệc 70 năm Mân Côi, chúng tôi tiễn nhau ra về, bạn đưa cho tôi xấp giấy được con đánh máy dùm. 
Mở ra xem thấy dòng chữ : Tặng Thúy Nga, cô bạn nhỏ bé, dễ thương nhưng đầy nghị lực, nhớ mình nhé !


Đứng tựa vào thành cầu - chiếc cầu tre đong đưa vắt ngang dòng nước - hướng tầm nhìn ra xa ngắm dòng thác đổ bắn ra từng tia trắng xóa như sương phủ kín một khoảng không gian rộng lớn dưới ghềnh, tôi chợt cảm thấy có một cái gì đó mênh mang khó tả...
Hơn bốn mươi năm kể từ ngày rời xa tu viện, cuộc đời tôi đã bao lần nổi sóng giữa những bôn ba, chen lấn của dòng đời bất tận. Cuộc đời này, với những lúc thăng trầm vô định, quả thật đã cho tôi không ít ngọt ngào xen lẫn đắng cay...
Những người một lòng trung trinh ở lại, chắc hạnh phúc hơn nhiều ! Sống trong niềm tin và sự phó thác vào Chúa, ngày mai đã có Chúa lo, bao vất vả cực nhọc của cơm áo gạo tiền không cần chạm phải, bao lo toan hối hả không vướng bận tâm hồn. Đôi khi, lòng có lăn tăn gợn sóng thì chắp đôi tay và khẽ gọi : Chúa ơi ! Sự thanh thản và bình an lại trở về.
Nghĩ đến đó, tôi bỗng thấy nuối tiếc thật nhiều như nhiều lần trong cuộc đời tôi vẫn luôn hối tiếc. Cách đây hơn bốn mươi năm, trong lúc say sưa với lý tưởng, tôi đã viết một bài thơ để tự nhủ với lòng mình : 
Tôi biết yêu lần đầu
Trong tình thương của Chúa
Tôi biết yêu mọi người
Trong hứng khởi ngày qua.

Tôi đi tu một chiều
Giữa muôn người xa lạ
Tôi quên đi cuộc tình
Giữa hạnh phúc bao la.

Tôi không sợ thương đau
Hôm nay hay ngày mai
Tôi chấp nhận cuộc đời
Bây giờ và mãi mãi.

Tôi theo người trọn kiếp
Dù gió lốc phong ba
Tôi yêu người tuyệt đối
Giữa lý tưởng cao xa.
(Tháng 9/1973)

Đẹp quá phải không bạn ?
Nhưng tôi đã trót hững hờ.
Những giờ kinh nguyện mơ hồ qua loa.
Giá như ngày ấy...
Nói như Trịnh Công Sơn : Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt.
Giá như ngày ấy tôi yêu Người tuyệt đối...
Thì...


Bảo Lộc
Hôm nay các bạn Saigon, Cái Sắn về gặp nhau ở Bảo Lộc. Đứng xa xa nhìn các bạn đi qua đi lại vui vẻ rồi hào hứng chỉ cho nhau cảnh đẹp của thác Dambri : những hàng cây xanh rợp bóng mát, những chiếc lá khẻ lay động rồi khe khẽ lả tả rơi theo chiều gió, những làn hương thơm ngát của bông hoa đồng nội, cây cầu khỉ đong đưa theo gió và tiếng ầm ầm của thác đổ xuống vực tạo ra một vùng sương khói ẩn trong bóng nắng... Đẹp, đẹp vô cùng !
Một dòng cảm xúc nhẹ nhàng len lỏi trong tim.

Tôi vẫn yêu Saigon.
Tôi vẫn yêu tu viện Mân Côi.
Tôi vẫn nhớ chị Lâm, chị Sa, chị Nhi và chị Thảo. Tôi nhớ từng giọng nói, từng dáng đi của các chị. Tôi thương chị Ngân dáng mong manh, nói theo ngôn ngữ bây giờ là siêu mỏng. Chị như người mẹ hiền luôn nhẹ nhàng khuyên bảo các em mỗi khi sai lầm.
Tôi yêu vô cùng những buổi sáng nghe chuông reo nhưng không chịu dậy. 
Tôi yêu những buổi chiều lộng gió trốn lên sân thượng ăn vú sữa và trái me chua bên nhà hàng xóm. 
Tôi yêu những đêm khuya lặng lẽ đứng tựa cửa sổ nghe Khánh Ly hát những bài hát của Trịnh Công Sơn (quán café Hoàng Gia cạnh phòng ngủ).
Tôi nhớ một người có khuôn mặt trầm và hiền.Vì tôi kém môn Anh văn nên người đó đã giúp tôi ôn bài. Người bạn đó còn làm thơ "Cỏ Dại". Bạn có biết Cỏ Dại là ai không ? Là nguyên tổng Trần Nên đó.
Saigon
Lòng tôi nhớ day dứt không quên những sáng chúa nhật, một nhóm chúng tôi gồm : soi A, Soi B, Lê Hồng, Đặng Ry, Phúc, Quý, Nhiệm, Liên A, Phú (police) mang đàn và mấy cái lắc kêu loàng xoàng ra chợ Nghĩa Hòa hát hò ầm ĩ để xin tiền cho người nghèo. Còn rất nhiều, rất nhiều chuyện để nhớ và rất nhiều cảm xúc khó tả mà một vài chữ không thể kể hết, giải bày hết được.

Mỗi đoạn ký ức lướt qua là một nhịp khiến lòng tôi chùng xuống.
Mới hôm nào như thế đó ! Mười mấy, hai mươi tuổi tràn đầy sức sống, nét hân hoan như chạm khắc trên từng khuôn mặt mà nay gặp nhau, lưng còng, tóc bạc, răng cái còn cái mất. Hỏi ra người nào cũng đã ngoài sáu mươi ! Chúng tôi đều cùng nói với nhau hãy tận hưởng hạnh phúc ngày hôm nay đi, hãy sống trọn vẹn cho nhau vì ngày mai biết đâu đứa còn, đứa mất...
"Không ai tắm hai lần trên một dòng sông". Vâng, những ký ức ngày xưa đã trở thành vô giá phải không các bạn ? Dù có chuyện gì buồn chúng ta hãy cứ thả trôi đi. Hãy gạt đi những giận hờn và ganh ghét để xích lại gần nhau. Hãy cầm tay nhau thật chặt. Hãy để cho những nụ cười rạng rỡ xóa đi tất cả để nếu nước mắt có rơi thì đó sẽ là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc đoàn tụ. Hãy mãi là của nhau vì chính khi thứ tha, là khi được tha thứ...
Cái Sắn - Kiên Giang

Cám ơn Quí Soeur ở ngôi nhà chung đã quan tâm đến chúng em.
Cảm ơn Anh Chị Tuyết Long đã đốt lên ngọn lửa yêu thương.
Cảm ơn chị Hoa trưởng miền đã qui tụ chị em Bảo Lộc về họp mặt với một không khí tràn đầy vui tươi trong ngày hôm nay.
Cảm ơn các bạn đã không ngại đường xá xa xôi về với Bảo Lộc, cao nguyên rừng núi điệp trùng.

Tôi xin tặng tất cả các bạn đã từng sống trong ngôi nhà Mân Côi thân thương mấy vần thơ. 
Dù thơ còn đôi phần trúc trắc nhưng hồn thơ tôi, tình cảm của tôi thì đều được đặt để trọn vẹn và rất chân thành.

Hôm nay họp mặt bạn bè
Saigon - Cái Sắn - B'lao tụ về
Gặp nhau mừng rỡ xiết bao
Dambri thủ thỉ, lao xao nghĩa tình

Bình Thân - tháng sáu - tuyệt vời
Thương nhau nên giữ lấy lời chị Hoa
Dù cho khoảng cách bao xa
Khắc ghi tình nghĩa mặn mà trong nhau

Nguyện cầu nếu có kiếp sau
Yêu thương ta nhớ cùng nhau quay về
Mân Côi - tu viện - người ơi !
Tay cầm tay nhé, thay lời tri ân.
(Nguyễn Thế)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét