Thứ Năm, 8 tháng 9, 2016

Một lần ra đi

Hôm tiễn đưa người bạn về bên kia thế giới, nghĩa trang buồn ảm đạm như thương như tiếc, kẻ ở lại bùi ngùi khóc than đau khổ, người ra đi nào biết chi đâu, mỉm cười tươi đang ngủ.
Không khí yên tĩnh của nhà quàng thấy ớn lạnh dù cảnh vật xung quanh rất hiền hòa, không hoang sơ và âm u như nghĩa trang bên nhà, ai cũng ăn mặc chỉnh tề, gọn đẹp, không mầu tang trắng, chỉ một màu đen u buồn, nghe tiếng nức nở thút thít của người thân, không gào khóc kể lể lâm ly hay có màn khóc mướn, vậy mà lại ấm áp, bạn bè tụ họp kể về kỷ niêm lúc anh còn sống, nhóm khác đang xem lại hình ảnh lúc đương thời, từ khi còn trẻ đến khi đám cưới, sinh con và biết bao chuyện vui buồn, khúc phim được chiếu trên màn ảnh nhỏ, linh động nhưng người thì đang nằm im trong giấc ngủ ngàn thu phủ đầy hoa hồng trắng.
Đến với đời, chúng ta chẳng mang theo thứ gì ngoài tiếng khóc báo hiệu một sự sống mới, ta ra đi hai bàn tay trắng, nằm yên bất động với tiếng khóc của người thân vì kết thúc một cuộc sống. Đời người thật đơn giản và ngắn ngủi, chỉ là cõi tạm, như cơn gió thoảng, vinh hoa phú quý cũng tan như khói, ân nghĩa hay thù địch cũng chỉ là phù du, như lâu đài xây trên cát sẽ tan biến sau con sóng vỗ, chúng ta ai nấy cũng phải đi về.

Cuộc sống nhẹ như sương khói nên so đo, toan tính hại nhau, ganh ghét trả thù nào được lợi gì ? Phút cuối đời khi đối diện với cái chết sau khi thiêu chỉ còn lại nắm tro hay nấm mồ sâu im ắng, chẳng còn gì, nên có yêu nhau thì hãy yêu ngay bây giờ, đừng đợi ngày mai đến lúc tôi xa người...

Nhiều người khi rời xa nhau, quay lưng rồi mới nhận ra tri kỷ thật khó tìm, mỗi sáng thức giấc còn đọc được vài tin nhắn từ khắp nơi nửa vòng trái đất gửi tới thì hạnh phúc biết bao vì bạn luôn ở trong tim người ấy và luôn được bạn bè quan tâm.
Một chuyến ra đi, vĩnh viễn không trở lại nên chúng ta phải chuẩn bị, chẳng biết còn bao lâu nữa, khi ta bạc đầu, tình cờ gặp nhau, ngỡ ngàng nhìn nhau, tha thứ, bao dung để con tim luôn an bình và luôn trân quý người bên cạnh.
(Bài của chị PK)

TB : Em xem phim của Ấn Độ (quên mất tựa phim rồi) có một câu nói rất hay : Người ta khi sinh ra hai bàn tay trắng, nhưng khi chết họ không phải ra đi bằng tay trắng, mà là mang theo rất nhiều. Đó là PHƯỚC hay NGHIỆP do mình tạo ra khi còn sống. Mong rằng mỗi người hãy mang theo phước đức thật nhiều về thế giới bên kia để gặp Chúa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét