Thứ Tư, 14 tháng 9, 2016

Đêm cuối cho lần vĩnh biệt

Miệng cười ngày xưa - giờ chỉ còn kỷ niệm
1. Em ơi ! Đêm nay đêm cuối cùng gần nhau, lệ rưng rưng khóc phút chia lìa, bên Việt Nam người ra đi được nằm trong nhà mấy ngày cuối để gia đình, họ hàng, bạn bè thăm viếng, thật ấm áp đến lúc chia tay tiễn biệt. Giờ này bên gia đình, con cái vây quanh, sáng mai đã nằm nơi mộ phần hay hỏa táng, chỉ còn lại nắm tro trong chiếc hũ nhỏ.
Người nằm xuôi tay có nghe gì không ? tiếng khóc xen lẫn tiếng kinh cầu gõ mõ tụng kinh tiễn em lên đường, nhìn lại ngôi nhà một lần, căn gác lửng chỗ em nằm, cái bếp em đứng nấu ăn bao năm sáng chiều và biết bao người thân yêu dấu, nhìn kỹ một lần để nhớ khu xóm quen thuộc, nhớ mâm cơm em nấu, và lời trăn trối em chưa kịp nói, chưa kịp dặn dò chồng con, bất ngờ thật là chưa muốn nói lời chia tay, chẳng muốn ra đi. I don't want to say goodbye.
Dòng đời xa xôi cách trở, phút chia ly khóc mộng ban đầu, tiếc thương cũng đã rồi, xin đưa em đến cuối cuộc đời. Chúc em thượng lộ bình an em nhé.

2. Ngồi nơi đây một mình tôi nhỏ lệ khóc cho em, khóc cho đôi đường cách biệt, thấm đôi dòng nước mắt, tiếc thương tại sao em quay bước, gác bỏ chuyện vui xôn xao ở cõi trần.
Đã 5 giờ sáng rồi, còn một tiếng đồng hồ nữa, dù em không muốn vội cũng phải chia tay, mặt trời lên bình minh sẽ mang em đi về cõi vô thường, như con lốc xoáy, như giấc chiêm bao, trên bàn thờ man mác khói hương bay dịu dàng, mùi hương chắc quyện theo em về nhà mới, nhớ nhìn đường cho kỹ kẻo lại bật té ra sau lần nữa sẽ không xinh đẹp. Chiếc đầm em thích, em khen, chị đã tặng em mặc được mấy lần ?

Gió mưa vô tình rơi tầm tã những ngày qua, sáng nay chỉ mong trời quang mây tạnh, cho đoàn xe lăn bánh được bình an, người đưa tiễn đỡ phải ngậm ngùi hắt hiu vì mưa gió.

Ngày giờ đã kề cận, mấy mươi phút nữa em đi, xe lăn bánh. Tôi ngả mũ chào, bịn rịn chi thêm sầu thêm nhớ. Ngoài sân một chiếc lá vàng rơi, tôi ra nhặt cất vào làm kỷ niệm, hờ hững cũng xong một khiếp người.

3. Chỉ vài bước chân nữa là về tới đích Win !! Hò reo chiến thắng lãnh cúp vàng, với em là nước mắt chia phôi, là sinh ly tử biệt.
Những bước chân em, bước chân cuối cùng về đến đích, trút bỏ mọi sầu đau, lo buồn trong cuộc sống, chẳng mang theo gì dù cái cell phone gần gũi nhất cũng để lại, em rẽ vào lối khác, đến trạm xe đã ngừng, em phải đi thôi, chia tay nhau từ đây, con em khóc, người thân thương tiếc.
Người tính sao bằng trời tính, chuyện gì cũng đã được an bài và định đoạt, chỉ biết một điều : sống sao cho trọn vẹn từng ngày, mỗi ngày là một hồng ân.

Bước chân sau cùng nào ai biết, rất bất ngờ, bản thân em cũng không hay biết mà níu kéo, phút chia tay không lời trăn trối, tất cả đã là quá khứ sau một giây.
Sáng 9 giờ em ra khỏi nhà coi như vĩnh biệt, chưa đầy một tiếng sau đã mất, trời buồn nên mưa như trút nước, trôi đi hết chuyện hôm qua, thiết tha mong cho người hãy yêu người, trân quý phút giây bên nhau khi chưa là muộn...
(Chị PK)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét