Tôi chưa biết mặt cháu, chỉ mới nghe tên một lần cách đây vừa hơn nửa tháng. Hôm ấy chồng tôi đi Bảo Lộc thăm các bạn, cháu là người dẫn đường trong đêm tối, đường quê không ánh điện. Anh về lại Saigon, anh kể cho tôi nghe về cháu. Anh nói cháu là bạn của Thy, anh khen Thy đẹp, anh so sánh cháu với Thy, anh nói Thy có phần trội hơn. Tôi chỉ cười cười bảo anh nhiều chuyện, nhưng thoảng trong đầu một ý nghĩ : chắc chắn là cháu phải có cái gì đó hơn nhiều chàng trai để cả gia đình Thy chọn cháu chứ ! Nếu nhớ, tôi sẽ hỏi bạn tôi về điều này trong lần gặp tới, chắc hẳn câu trả lời sẽ thú vị đây !
Nhưng tôi đâu kịp hỏi.
Buổi tối thứ bảy 17/9/2016, bạn gọi điện cho tôi, khóc như mưa :
- Nga ơi ! thằng Tí bị tông xe chết rồi Nga ơi ! Đọc cho nó một kinh vực sâu đi Nga ơi !
- Tí nào Len ? Len nói Nga nghe không rõ.
- Thằng Tí hôm nọ dẫn đường cho anh Linh đến nhà chị Dâng đó Nga, nó chết rồi ! Nó dễ thương lắm Nga ơi !
Và bạn tiếp tục khóc.
Ơi Chúa ơi ! Tôi chỉ kịp nói với chồng tôi tin ấy rồi đầu óc thật sự trống rỗng. Mau đến vậy sao ? Nghe bạn khóc, nghe bạn nói, tôi hiểu tình cảm gia đình Len dành cho Tí.
Len nhắn tin cho tôi, những tin nhắn ngập ngừng, đứt quãng nhưng tràn đầy những niềm thương.
- Cáo phó viết tên cháu là Phêrô Vũ Thanh Tân, nhưng mọi người gọi cháu bằng cái tên thân thương : TÍ, Tí 25 tuổi, Tí trẻ hơn so với tuổi. Bố mẹ Tí là nông dân nhưng không có ruộng, cuộc sống vất vả, đông em, Tí không vào đại học mà vào đời với nghề cắt, uốn tóc nam nữ. Là con trai nhưng Tí da trắng, môi hồng, lại khéo tay. Các bé thơ và các cụ già đến tiệm của Tí đều được miễn phí.
- Tí thương mẹ vất vả nên hàng ngày Tí dùng thời gian vun vén mảnh vườn rau quanh năm xanh tươi đủ loại theo mùa. Cây dừa cho quả bên hiên nhà. Có thêm bầy gà ríu rít sau vườn. Tí còn tham gia đội dân phòng, hội Chữ thập đỏ.
- Vào mùa thu hoạch cà phê, tiệm vắng khách. Tí đóng cửa đi hái cà phê thuê. Bàn tay trắng trẻo mượt mà tưởng chỉ để cầm lược với kéo, thế mà trên rẫy cà phê nó lại linh hoạt không thua gì bác nông dân. Thỉnh thoảng lại véo von những câu hát vui tươi cho mọi người cùng cười quên mệt nhọc.
- Sẵn bản tính cần cù, trung thực, Tí luôn làm tốt nhiệm vụ. Nụ cười và lời nói dịu dàng, lễ phép luôn ở trên môi. Cái răng khểnh làm miệng Tí như luôn mĩm cười. 25 tuổi Tí vẫn độc thân vui tính. 5 năm vun đắp một tình yêu là Thy (con út của Len, bạn tôi), mong muốn cho người yêu được học hành đến nơi đến chốn. 5 năm qua đi đến ngày Thy chuẩn bị ra trường, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, sao Tí vội vàng ra đi không trở lại ?
- Ngày trung thu Tí nói với Thy : Em ơi, nếu mai đây em không lấy anh cũng không sao, nhớ tìm người tốt, đừng vội vàng mà khổ cả đời em nhé !
Đi xem hội múa lân, Tí lại vui vẻ nói đùa : Năm nay anh không tổ chức sinh nhật nữa em à !
Thy hỏi : Sao anh nói vớ vẩn gì vậy ? - Ừ thì anh nói chơi vậy thôi.
Ôi ! Những câu nói như định mệnh được báo trước !
20giờ thứ bảy, như một linh cảm vô hình, Thy gọi điện thoại cho Tí, không có tiếng trả lời của Tí mà là người lạ bắt máy nói Thy đến Đền Đức Mẹ ngay đi. Thy vội đến, chỉ kịp gọi : Anh ơi ! sao ra nông nỗi này ?
Nghe tiếng Thy, Tí mở mắt, mấp máy môi như muốn nói điều gì mà không nói được. Hoảng hốt, Thy nhìn đám đông lạc giọng nhờ gọi giúp taxi. Cúi xuống Tí đã nhắm mắt. Thy tưởng tí ngủ nhưng khi xe đần gần bệnh viện, môi Tí dần tái đi, Tí vào phòng cấp cứu rồi, còn lại mình Thy chỉ biết khóc.
Thời gian nặng nề, từng giây, từng giây chờ đợi...
Bác sĩ đi ra và khăn trắng trên khuôn mặt Tí.
Trời đêm đổ sập trên Thy, một mình Thy gào khóc, tiếng khóc lẫn trong tiếng gọi người yêu tha thiết đến xé lòng.
Hai xe honda tông nhau, hai người đều ra đi. Lỗi tại ai giờ này đâu còn nghĩa lý gì nữa ? Đau đớn và mất mát, trống vắng đến vô cùng...
Tí đi rồi, hàng xóm không còn một chàng trai hiền lành, tốt bụng, cắt tóc không lấy tiền của người già và em bé..
Tí đi rồi, cha mẹ mất một đứa con ngoan ngoãn, thảo hiếu, các em mất đi một người anh thương yêu, đầy trách nhiệm.
Tí đi rồi, sẽ chẳng còn lui tới gia đình bạn tôi trong từng dịp kỷ niệm, từng dịp lễ, trong những ngày sum họp đón anh chị em ở Saigon về.
Tí đi rồi, Thy ở lại với niềm thổn thức và nhớ thương biết bao giờ nguôi ?
Cô gởi cho con dòng tin nhắn trách yêu cuối cùng của mẹ Thy đây :
- Tí đi rồi, chỉ còn lại con chó xù Tí đem tặng Thy hôm tết.
- Tí ơi ! Tí ơi ! Tí đi thật nhanh, thật nhẫn tâm, để lại bao nhiêu thương đau... Biết không Tí ? Mưa rơi và nước mắt cứ rơi.
Cô nói với con vài lời Tí nhé !
Một thanh niên như con và những công việc con làm, tuy nhỏ nhưng nếu không có lòng thảo hiếu và nhân ái, không bao giờ làm được.
Những câu nói dành cho Thy, nếu không có một trái tim hết lòng vì người mình yêu, sẽ không bao giờ nói được.
Và cô đã hiểu vì sao gia đình bạn cô đã chọn con, vì sao một cô gái xinh đẹp như Thy bốn năm trời học hành ở Saigon chắc không ít chàng trai vây quanh, cuối cùng chỉ chung thủy với thằng Tí miền cao nguyên Bảo Lộc. Tí dễ thương quá con ơi !
Khuya nay, tự nhiên 3giờ cô tỉnh giấc, nhớ đến con. Chỉ còn một vài giờ nữa thôi, con bỏ lại sau lưng những người mình thương mến, bỏ lại ngôi nhà đã từng sống bao nhiêu năm trời, bỏ lại tất cả suy tư, lắng lo, cực nhọc, buồn vui cuộc đời để rồi không bao giờ về nữa, cô chạnh lòng. Không quen biết mà sao nước mắt cứ rơi ? Cô thương một người dưng quá nhiều hiếu nghĩa. Một chàng trai như con, chắc tìm không dễ...
Saigon tháng 9 thật nhiều mưa, hôm nay cũng thế !
Bảo Lộc đang mưa, Saigon cũng thế.
Bảo Lộc nhiều nước mắt, Saigonđâu khác gì .
Một đời con sống thật tốt lành, xin Chúa đón con về bình yên, hoan lạc cõi trời.
Xin đừng quên những người con đã từng thương mến và những người đã từng thương mến con bằng tất cả trái tim mình.
Hôm nay tất cả tiễn con trong nuối tiếc, dấu yêu thật nhiều. Ra đi sao sớm vậy con ?
Thằng Tí dễ thương của gia đình mẹ Len ơi ! Từ xa, cô vẫy tay chào, tiễn bước con đi, Tí nhé ! Cô tin mọi người sẽ luôn nhớ con trong một góc nhỏ trái tim mình và trong lời kinh nguyện mỗi ngày.
Con rất xứng đáng được như vậy, Tí à !
Nhưng tôi đâu kịp hỏi.
*********
- Nga ơi ! thằng Tí bị tông xe chết rồi Nga ơi ! Đọc cho nó một kinh vực sâu đi Nga ơi !
- Tí nào Len ? Len nói Nga nghe không rõ.
- Thằng Tí hôm nọ dẫn đường cho anh Linh đến nhà chị Dâng đó Nga, nó chết rồi ! Nó dễ thương lắm Nga ơi !
Và bạn tiếp tục khóc.
Ơi Chúa ơi ! Tôi chỉ kịp nói với chồng tôi tin ấy rồi đầu óc thật sự trống rỗng. Mau đến vậy sao ? Nghe bạn khóc, nghe bạn nói, tôi hiểu tình cảm gia đình Len dành cho Tí.
Len nhắn tin cho tôi, những tin nhắn ngập ngừng, đứt quãng nhưng tràn đầy những niềm thương.
- Cáo phó viết tên cháu là Phêrô Vũ Thanh Tân, nhưng mọi người gọi cháu bằng cái tên thân thương : TÍ, Tí 25 tuổi, Tí trẻ hơn so với tuổi. Bố mẹ Tí là nông dân nhưng không có ruộng, cuộc sống vất vả, đông em, Tí không vào đại học mà vào đời với nghề cắt, uốn tóc nam nữ. Là con trai nhưng Tí da trắng, môi hồng, lại khéo tay. Các bé thơ và các cụ già đến tiệm của Tí đều được miễn phí.
- Tí thương mẹ vất vả nên hàng ngày Tí dùng thời gian vun vén mảnh vườn rau quanh năm xanh tươi đủ loại theo mùa. Cây dừa cho quả bên hiên nhà. Có thêm bầy gà ríu rít sau vườn. Tí còn tham gia đội dân phòng, hội Chữ thập đỏ.
- Vào mùa thu hoạch cà phê, tiệm vắng khách. Tí đóng cửa đi hái cà phê thuê. Bàn tay trắng trẻo mượt mà tưởng chỉ để cầm lược với kéo, thế mà trên rẫy cà phê nó lại linh hoạt không thua gì bác nông dân. Thỉnh thoảng lại véo von những câu hát vui tươi cho mọi người cùng cười quên mệt nhọc.
- Sẵn bản tính cần cù, trung thực, Tí luôn làm tốt nhiệm vụ. Nụ cười và lời nói dịu dàng, lễ phép luôn ở trên môi. Cái răng khểnh làm miệng Tí như luôn mĩm cười. 25 tuổi Tí vẫn độc thân vui tính. 5 năm vun đắp một tình yêu là Thy (con út của Len, bạn tôi), mong muốn cho người yêu được học hành đến nơi đến chốn. 5 năm qua đi đến ngày Thy chuẩn bị ra trường, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, sao Tí vội vàng ra đi không trở lại ?
- Ngày trung thu Tí nói với Thy : Em ơi, nếu mai đây em không lấy anh cũng không sao, nhớ tìm người tốt, đừng vội vàng mà khổ cả đời em nhé !
Đi xem hội múa lân, Tí lại vui vẻ nói đùa : Năm nay anh không tổ chức sinh nhật nữa em à !
Thy hỏi : Sao anh nói vớ vẩn gì vậy ? - Ừ thì anh nói chơi vậy thôi.
Ôi ! Những câu nói như định mệnh được báo trước !
20giờ thứ bảy, như một linh cảm vô hình, Thy gọi điện thoại cho Tí, không có tiếng trả lời của Tí mà là người lạ bắt máy nói Thy đến Đền Đức Mẹ ngay đi. Thy vội đến, chỉ kịp gọi : Anh ơi ! sao ra nông nỗi này ?
Nghe tiếng Thy, Tí mở mắt, mấp máy môi như muốn nói điều gì mà không nói được. Hoảng hốt, Thy nhìn đám đông lạc giọng nhờ gọi giúp taxi. Cúi xuống Tí đã nhắm mắt. Thy tưởng tí ngủ nhưng khi xe đần gần bệnh viện, môi Tí dần tái đi, Tí vào phòng cấp cứu rồi, còn lại mình Thy chỉ biết khóc.
Thời gian nặng nề, từng giây, từng giây chờ đợi...
Bác sĩ đi ra và khăn trắng trên khuôn mặt Tí.
Trời đêm đổ sập trên Thy, một mình Thy gào khóc, tiếng khóc lẫn trong tiếng gọi người yêu tha thiết đến xé lòng.
Hai xe honda tông nhau, hai người đều ra đi. Lỗi tại ai giờ này đâu còn nghĩa lý gì nữa ? Đau đớn và mất mát, trống vắng đến vô cùng...
Tí đi rồi, hàng xóm không còn một chàng trai hiền lành, tốt bụng, cắt tóc không lấy tiền của người già và em bé..
Tí đi rồi, cha mẹ mất một đứa con ngoan ngoãn, thảo hiếu, các em mất đi một người anh thương yêu, đầy trách nhiệm.
Tí đi rồi, sẽ chẳng còn lui tới gia đình bạn tôi trong từng dịp kỷ niệm, từng dịp lễ, trong những ngày sum họp đón anh chị em ở Saigon về.
Tí đi rồi, Thy ở lại với niềm thổn thức và nhớ thương biết bao giờ nguôi ?
Cô gởi cho con dòng tin nhắn trách yêu cuối cùng của mẹ Thy đây :
- Tí đi rồi, chỉ còn lại con chó xù Tí đem tặng Thy hôm tết.
- Tí ơi ! Tí ơi ! Tí đi thật nhanh, thật nhẫn tâm, để lại bao nhiêu thương đau... Biết không Tí ? Mưa rơi và nước mắt cứ rơi.
Cô nói với con vài lời Tí nhé !
Một thanh niên như con và những công việc con làm, tuy nhỏ nhưng nếu không có lòng thảo hiếu và nhân ái, không bao giờ làm được.
Những câu nói dành cho Thy, nếu không có một trái tim hết lòng vì người mình yêu, sẽ không bao giờ nói được.
Và cô đã hiểu vì sao gia đình bạn cô đã chọn con, vì sao một cô gái xinh đẹp như Thy bốn năm trời học hành ở Saigon chắc không ít chàng trai vây quanh, cuối cùng chỉ chung thủy với thằng Tí miền cao nguyên Bảo Lộc. Tí dễ thương quá con ơi !
Khuya nay, tự nhiên 3giờ cô tỉnh giấc, nhớ đến con. Chỉ còn một vài giờ nữa thôi, con bỏ lại sau lưng những người mình thương mến, bỏ lại ngôi nhà đã từng sống bao nhiêu năm trời, bỏ lại tất cả suy tư, lắng lo, cực nhọc, buồn vui cuộc đời để rồi không bao giờ về nữa, cô chạnh lòng. Không quen biết mà sao nước mắt cứ rơi ? Cô thương một người dưng quá nhiều hiếu nghĩa. Một chàng trai như con, chắc tìm không dễ...
Saigon tháng 9 thật nhiều mưa, hôm nay cũng thế !
Bảo Lộc đang mưa, Saigon cũng thế.
Bảo Lộc nhiều nước mắt, Saigonđâu khác gì .
Một đời con sống thật tốt lành, xin Chúa đón con về bình yên, hoan lạc cõi trời.
Xin đừng quên những người con đã từng thương mến và những người đã từng thương mến con bằng tất cả trái tim mình.
Hôm nay tất cả tiễn con trong nuối tiếc, dấu yêu thật nhiều. Ra đi sao sớm vậy con ?
Thằng Tí dễ thương của gia đình mẹ Len ơi ! Từ xa, cô vẫy tay chào, tiễn bước con đi, Tí nhé ! Cô tin mọi người sẽ luôn nhớ con trong một góc nhỏ trái tim mình và trong lời kinh nguyện mỗi ngày.
Con rất xứng đáng được như vậy, Tí à !
(Thương tặng gia đình bạn tôi và gia đình thằng Tí)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét