Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

Mong manh phận bạc

Đô ngồi, chắp hai tay trước ngực.
Tin nhắn của chị đến từ sáng sớm :
"Em có nhớ Đô không ? Có lần đi Vũng Tàu với mình đó, sáng hôm qua Đô vừa ra đi, đời người thật mong manh..."

Tôi gặp Đô hôm tết 2016 vừa rồi.
Đô nhỏ hơn tôi vài tuổi. Cô ấy đẹp, nét đằm thắm trong từng lời ăn tiếng nói, tính cách dễ thân thiện khiến tôi có cảm tình ngay. Lần gặp đó là lần duy nhất, là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng...
Nghe chuyện vợ chồng em, tôi thông cảm, thương em nhiều hơn.
Cuộc đời của em buồn nhiều. Vợ chồng ly thân cả chục năm dù sống chung mái nhà, chồng cặp bồ công khai.  Mẹ mất, chồng dẫn bồ đến ngồi cạnh, đám cưới con có sui gia cũng không kiêng nể vợ con, chồng đòi ly dị Đô cách đây hai năm, đuổi vợ ra khỏi nhà để dẫn bồ về, nhưng khi biết phải bán nhà chia thì lại thôi. Mẹ mất tết năm ngoái đúng một năm rưỡi, giờ tới Đô ra đi. Em bị hở van tim, đi đám hỏi cháu, chóng mặt, té bật ngửa ra sau và đột quị, tim ngừng đâp ngay. Mang vào bệnh viện không tỉnh lại, em ra đi nhanh, không bị liệt nằm một chỗ là may.
Chị về lần nào cũng ra sức hàn gắn cho Đô mà không thành công. Đô không được lòng bên chồng nên cũng đáng thương. Có 3 đứa con trai, hai đứa lớn cũng dở dang chuyện gia đình về nhà ở chung với vợ chồng Đô, mà bố thì ăn chơi lăng nhăng không trách nhiệm với vợ con.
Tình đời bạc bẽo và Đô cũng thiệt thòi. 
Giờ không còn va chạm,  trả xong nợ nần một kiếp người, em thanh thản ra đi.

Tin em ra đi thật bất ngờ. Em đã nhẹ nhàng quay gót, bỏ lại sau lưng những nước mắt sầu thương, buồn than, giận hờn, oán trách. Tôi mong những gánh nặng em mang trong tâm suốt bao nhiêu năm dài bậy giờ sẽ trở nên đôi cánh đưa em về tiên cảnh, nơi ấy chỉ có niềm vui và những nụ cười. 
Cả ngày hôm nay mưa tối trời tối đất. Mưa như nức nở, khóc dùm em phận bạc, mong manh. Tạm biệt em. Thương gởi đến em nén hương lòng tiễn biệt...
Một người bạn vừa quen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét