Đây là bài viết đầu tiên của tôi năm 2011 gởi ở blog của chị Hải Triều khi bắt đầu có CMC .
(CMC có nghĩa là cựu Mân Côi, những người đã có thời gian là đệ tử Mân Côi dù chỉ 1 ngày - chúng tôi qui tụ lại với nhau và được chia thành từng miền vì ở rải rác trên khắp mọi miền đất nước. Riêng miền Saigon thì đông quá chừng vì vào cho lắm mà ra cũng quá trời quá đất. Chúng tôi học với nhau từ lúc mười mấy tuổi rồi xa mãi cho tới giờ gặp lại tóc ai nấy cũng đã điểm sương. Vậy mà ngồi với nhau biết bao nhiêu là chuyện và thường hay được bắt đầu bằng hai tiếng : ngày xưa ...)
Thúy Nga chào tất cả các chị và các bạn
Thúy
Nga nhận được điện thoại của Hải Yến và Minh Nguyệt nhắn họp mặt, thật
lòng ngại lắm vì Nga không biết các chị nhiều, em chỉ vào Dòng có 2 năm
thôi rồi đến ngày 30/4/1975, bắt đầu giai đoạn mới của đất nước, tưởng rằng mọi chuyện chấm dứt ở đây, không ngờ sau đó
được
Chị Lâm gọi lên Phước Lộc, ở Phước Lộc vì nhỏ nhất nên các chị gọi Nga
bằng cái tên thân thương là Út, hoặc là Cu Tí, chị Xuân con là Cu Tèo ...(chị tên Xuân nhưng vì dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nên được gọi là Xuân con).
Như Trung Thu kể : nơi đây thật nhiều kỷ niệm, Thúy Nga nhớ phải đi cuốc cỏ, trồng mì, trồng lúa, nhưng sản phẩm làm ra thì cái nào ngon dành mang ra chợ bán, toàn là ăn đồ dở không hà… ví dụ như bắp chỉ lác đác ít hột thôi, chủ yếu gặm lấy nước ngọt. Chị Hùng làm nước mắm không được ngon vì đâu có chuyên nghiệp, rồi đi vào rừng lấy nứa về làm nón lá, ăn cơm chủ yếu là độn khoai lang và sắn, ấy thế mà ai cũng dành ăn khoai nhường cơm cho bạn.
Thúy Nga nhớ mình không thích ngồi đan nón lá vì sợ ngồi nhiều bụng to nên xin chị ra đồng, thế là chị Hùng phân công cho Cu Tèo, Cu Tí cùng với chị Cúc nuôi heo, gà, thỏ, ra vườn trồng củ sắn, khoai mỡ. Khi thu hoạch thì vui lắm, vì củ sắn mới vừa đào lên rất ngọt, Nga và chị Xuân con cầm lòng không đặng nên ăn tại chỗ (chỉ ít thôi, không dám ăn nhiều sợ lỗi kỷ luật), khoai mỡ thì có ngày suông sẻ nhổ được rất nhiều, có ngày thì trầy trật vì gặp củ dài khoảng 4 tấc cắm thẳng xuống đất, 2 chị em đổ mồ hôi mẹ, mồ hôi con lấy sức đào rộng như hố cá nhân vì sợ khoai gãy mà vẫn không lôi lên được… (phải cố giữ khoai cho đẹp để còn mang đi bán).
Chị em mình biết bao nhiêu kỷ niệm phải không chị Xuân ? giờ này chị ở đâu ? Nghe nói chị đi vượt biên và đã mãi mãi ở lại giữa lòng đại dương bao la, tính chị hiền lắm, hay cười. Làm việc vất vả ngoài đồng cả năm trời mà hai chị em mình vẫn vui, chưa một lời than thở , việc nào khó và nặng chị dành làm thay em, hai chị em cứ nói chuyện và cười suốt thôi. Nga nhớ Noel 1975 sau thánh lễ đêm chúng mình vui chơi và rút thăm quà, có món quà mà ai cũng thích đó là 1 chiếc áo dòng. Chị đã nhận được món quà ấy, ai cũng công nhận món quà rất xứng đáng dành cho chị. Chúa đã cho chị một dấu chỉ lựa chọn nên Người mang chị về khi vừa bước qua tuổi đôi mươi. Một thoáng xót xa, buồn và cứ tiếc tiếc làm sao vì mình là con người bình thường mà ! chị em mình ai đi ... cũng qua được hết, sao chỉ riêng chị ...? em phải cố dằn lòng để nhớ lại lời Đức Mẹ nói với thánh nữ Benadette : "Mẹ không hứa cho con hân hoan và an ủi ở trần gian này, nhưng hứa đau khổ và thử thách". Thôi mình chỉ biết cúi đầu vâng ý, Xuân ơi bình an Xuân nhé !
Ở với các chị Nga đúng là một đứa em khờ khạo, dân Saigon làm cái gì cũng không biết vậy mà các chị chỉ cười chọc thôi, không bao giờ la hoặc nhăn nhó. Nga nhớ mình được phân công nuôi mấy chục con gà, mới có 4 giờ chiều sợ nó không vào chuồng Nga cầm cây đi lùa từng con một, nó bay tứ tán trong khi mình mồ hôi ướt đẫm ngồi thở dốc. May mà chị Xuân ra vườn : "Làm gì mà thở dữ vậy Thúy Nga ?"
- Em bắt gà cho nó vào chuồng chị ạ !
- Không cần phải thế, cứ tối là nó tự động vào chuồng thôi mà, em bắt làm chi cho mệt, mà bắt cũng không được đâu !
Hai chị em cười quá chừng, đúng là dân Saigon thứ thiệt.
Rồi đến tối chị Cúc bảo Nga vào chuồng đếm xem có đủ số gà không, sáng thì canh con nào sắp đẻ nhốt riêng, muốn biết nó sắp đẻ hay không chỉ có nước lật ngược con gà, lấy tay sờ vào đít nó thấy trứng sát đít là biết liền. Nói thiệt với chị Cúc nha, Nga dạ dạ thôi chứ không dám làm vì ớn thiệt đó, thành thử lâu lâu thấy có một bầy gà con từ đâu dẫn về là vì lý do này đây.
Cám ơn Trung Thu đã cho Nga nhìn lại tấm hình ngày xưa, mới đây mà đã 36 năm rồi, khi mới nhìn Nga không nhận ra mình, cứ ngờ ngợ cho đến khi thấy chú thích bên dưới của Thu thì mới dám chắc. 36 năm ... chớp mắt đã một đời người.
Bây giờ cũng đã 22 giờ 30 rồi, Nga đi ngủ đây, mở trang web, đọc xong là Nga viết liền một mạch nên nếu không đầu không đuôi đùng có cười nha. Chúc các chị, các bạn của Nga một giấc ngủ thật ngon bên cạnh những người thân yêu. Ngày họp mặt cứ thấy ai nhỏ con, gầy ốm và xấu xí nhất là Thúy Nga đó.
Thân mến.
CMC THÚY NGA
CMC Thúy Nga , thứ hai,từ trái san |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét