Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Dalat tuổi thơ

Với tôi : Dalat là cả một khoảng trời dễ thương, hồn nhiên của tuổi học trò :  lớp 8 ngây thơ, lớp 9 nghịch ngợm, lớp 10 thì bắt đầu biết mơ với mộng.


Với tôi : Dalat lúc nào, chỗ nào cũng đẹp : từ sáng tinh mơ đến chiều tà,  từ hoa ngũ sắc , tầm xuân mọc dại ven đường, tới những đóa mimosa cánh bạc, hoa hồng, dã quỳ, hướng dương ...lúc nào cũng ướt đẫm sương,  tôi thích những cây thông cao vợi nhưng mỗi khi gió mạnh là nhìn thấy nó như đong đưa,  tiếng lá reo vi vu nhẹ nhàng. tôi yêu và mê những triền dốc thoai thoải, con đường  nhỏ uốn lượn tĩnh lặng êm đềm.
Hồi đó Dalat lạnh lắm , buổi tối và buổi sáng thở ra khói, nói chuyện cũng ra khói hệt như phim Hàn quốc. 
Tụi tôi ở Thiên Hương của mấy soeur Dòng Mến Thánh Giá, nhưng học ở trường Trí Đức (sau này đổi tên là Quang Trung) phía sau nhà thờ chánh tòa Dalat.

Con đường từ Thiên Hương đến Trí Đức không xa nhưng gian nan nhất là đoạn ngang qua trường Lasan của bọn con trai, tụi nó đi học sớm ngồi dài dài bên đường đợi con gái đi qua để chọc ghẹo, hình như đó là niềm vui hay sao ấy ? Công bằng mà nói con trai Dalat hiền, bọn nó ghẹo cũng lịch sự, nhẹ nhàng, không bao giờ có lời nào khiếm nhã cả nhưng cũng đủ làm cho con gái tụi tôi đỏ mặt vì mắc cỡ...
Trường của tôi tuy không đẹp như Domaine, Couvant ... nhưng với tôi nơi đó quá nhiều kỷ niệm của tuổi học trò ngây thơ vụng dại.
Tụi tôi học chung với bọn con trai, bọn nó nghịch khủng khiếp, sợ nhất là trò ghép đôi , cũng chẳng có tình ý gì với nhau nhưng lỡ đứa nào bị ghép với nhau chỉ có nước chết , ví dụ như trong lớp tụi nó tự ghép Châu và Quy, Đệ và Hoa .... những cái tên này sẽ là đề tài cho những trận cười nghiêng ngả. Mà đầu têu gây cười là thằng Xuân con. Nó bé như cái kẹo nên cả lớp gọi nó bằng biệt danh ấy. Nó bé nhưng mà giọng của nó không hề bé, âm thanh lồng lộng. Tôi nhớ mỗi buổi học mà gặp thầy cô nào dễ dễ một chút là cứ giữa giờ nó xin ra ngoài đi toillet, xuống đất, ra bên hông lớp học tìm chỗ khuất rồi lấy tay bắc loa gọi vọng lên (lớp tôi học ở lầu 3), nó gọi vài ba lần tên "Châu Quy" hoặc "Đệ Hoa" bằng âm thanh kéo dài làm cả lớp cứ ôm bụng lăn ra cười trong khi  hai nhân vật chính được réo gọi tên thì mặt cứ "đơ như cây cơ" khóc không nổi mà cười cũng không xong và thầy cô thì tức mình không biết vì lý do gì mà học trò cười dữ dội vậy. Gọi xong nó thản nhiên vào lớp như không có chuyện gì xảy ra, đang cười mà gặp cái mặt nó "bơ bơ" đi vào cả lớp càng cười to hơn nữa.

Dalat ngày đó những thắng cảnh như hồ Than Thở, thung lũng Tình yêu, đồi Cù ... cho tới những khách sạn lớn như Palace ra vào rất dễ dàng, vì vậy học sinh tụi tôi mỗi khi được nghỉ tiết giữa giờ là lại có dịp lang thang đến khách sạn Palace, vào phía sau ngồi trên thảm cỏ tha hồ mà ngắm hồ Xuân Hương, ngắm đồi Cù. Từ phía sau Palace nhìn khung cảnh Dalat thật đẹp, thật tuyệt vời. Có khi tụi tôi vào Bích Câu kỳ ngộ, vào thư viện Pháp xem tranh...

Mỗi tháng thì được đi chơi cả ngày vào chúa nhật cuối tháng, thích vô cùng. Mà cái thích thú nhất với tụi tôi là ra tiệm chụp hình Hồng Thủy đưa thẻ học sinh để mướn máy chụp hình và mua một cuộn phim. Thời đó chỉ có máy Pen và Canon là có thể cho học sinh mướn, tụi tôi thích máy Pen hơn vì dễ chụp, không phải canh, không phải chỉnh mà chụp tới 72 "bô" lận, tha hồ mà tung tăng trên khắp các con đường vì Dalat góc cạnh nào vào ảnh cũng đẹp. Chiều về trả lại máy cho tiệm và ứng trước ít tiền rửa hình là được, không phải trả tiền mướn máy. Sao mà cái thời ấy học sinh tụi tôi hiền và con người cũng dễ tin nhau chừng ấy ?

Con đường đến trường đi ngang qua một đồn lính (gần nhà thờ chánh tòa Dalat ), tôi còn nhớ nếu mình đi tới đó mà gặp lúc chào cờ thì tất cả đều đứng lại thật nghiêm, nhìn vào quốc kỳ cho đến khi lễ chào cờ chấm dứt. Không có ai ra đường ngăn xe, ngăn người đi bộ mà tất cả xe và người đều đồng lòng và tự giác, hình ảnh đó đẹp lắm. Nó nói lên tinh thần của công dân hết lòng tôn trọng biểu trưng của đất nước mình.
Giáo dục công dân mà tụi tôi được học trong trường là vậy đó !
.........

Có nhiều lắm những gì của Dalat , của tuổi thơ ngày ấy để sau rất nhiều năm xa cách, bạn bè gặp nhau vẫn cứ nhớ hoài và nhắc mãi . 
  
Viết tặng Thông, Len, Thoa, Quy ... và tất cả lớp 8/4 - 9/4 của chúng mình
Thúy Nga




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét