mà gió không ngừng...Đã sinh ra là một kiếp người, ai ai cũng muốn bình yên hạnh phúc, thế nhưng cuộc sống không bao giờ là làn sóng trên mặt hồ nhè nhẹ êm trôi...Đang buồn vì thấy lá xanh rơi, lá vàng còn đó, khi nào mình rơi ?
Hãy khóc cho trôi hết dĩ vãng, hiện tại, không thấy, không nghe, không nói, hãy nhìn lá rơi, mùa Thu đến rồi, cây sẽ trơ trụi lá , lau nước mắt đi, thoa chút son môi, miệng nở nụ cười.
Đã bao lần tôi tự hỏi, cuộc sống có thật vui ?
Vui cũng có, buồn ngay bên cạnh thành một bức tranh, lâu rồi đời mình cũng quen, hãy nhẫn nhịn, bỏ qua để cuộc sống bình yên, đừng nóng nảy mắng mỏ nhau để thấy toàn màu hồng.
Trăm năm trước thì ta chưa gặp,
Trăm năm sau biết gặp lại không ?
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau.
(Chị PK)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét