(Bài của chị PK - Em cám ơn sự đồng cảm)
Viết cho một người trẻ vừa nằm xuống bên sông.
Một cháu trai tuổi đời vừa chín tới, chỉ mới hai mươi hai, gia đình, người thân và bạn bè tiễn cháu trong chiều mưa, Saigon đang mưa tầm tã, nước ngập thành sông, Trời đã khóc chắc tiếc thương cho một kiếp người vắn số.
Nghìn trùng xa cách, người đã đi rồi, còn gì đâu nữa mà khóc với cười.
Tuy chẳng biết mặt cháu chỉ nghe bạn cô kể : cháu ra đi không trở lại vào một buổi sáng mùa mưa, xác trôi trên sông, mênh mông thật buồn.
Chiều tiễn biệt cháu Trời cũng đổ mưa, mưa tầm tã, mưa đem hết nỗi buồn phiền và những giọt nước mắt của người thân đi, lá xanh sao vội lìa cành?
Cô là người mẫn cảm, dễ xúc động với những cảnh đời xót xa, thôi thì mỗi khi chiều về, nhìn chiếc lá rơi cô sẽ thầm thì với Thượng Đế cho cháu lên đường bình an, về nhà mới, đất mới quên hết bụi trần, tháng ngày vất vả ngược xuôi học hành, kiếm sống...
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi...
như cháu từng hát trước ngày ra đi thì cũng là lúc cháu trả thân mình về thành cát bụi.
Ra đi không phải là chấm dứt mà là bắt đầu cho một hành trình mới, có thể viên mãn và hạnh phúc hơn, nợ nần con đã trả xong, thảnh thơi nhé, cháu Nghiệp!
Chúc con thượng lộ bình an trên quê Trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét