Năm nhất sinh viên cũng là lúc con bắt đầu công tác xã hội. Nhớ hôm đó mẹ đưa cho con tờ báo đăng tin tổ chức Donate For Children (DFC) cần tuyển tình nguyện viên, con đã gởi email xin được tham gia. Cũng lâu lâu về sau, con nói với mẹ đã gởi email hai lần rồi mà họ không trả lời, như vậy họ đâu có cần người như họ nói. Mẹ bảo con gởi thêm lần nữa đi, có thể hổm rày họ bận. Và lần này thì có câu trả lời. Từ đó cứ đến ngày trung thu là con về dưới quê, về vùng sâu vùng xa với các trẻ em nghèo. Trước ngày đi con nhận tiền của các mạnh thường quân ủng hộ. Mẹ có một chỗ quen ở chợ Phạm thế Hiển là cửa hàng bách hóa, cô chú này nghe nói mua quà cho trẻ em nghèo là bán sát giá luôn, không tính lời, lại còn cho người chở về đến tận nhà mình. Con tìm thêm người phụ, phân công các bạn tập văn nghệ biểu diễn cho các em xem. Lúc đó nhà mình là nơi chứa hàng hóa, bận rộn mà vui. Saigon tối trung thu nào trời cũng mưa, mẹ cầu cho nơi con đến đừng bị mưa như thành phố để những đứa nhỏ có niềm vui trọn vẹn.
Những lần đi như vậy mãi tới chiều hôm sau con mới về đến nhà. Mệt nhưng nụ cười luôn ở trên môi. Con nhỏ to với mẹ :
- Tội nghiệp các em quá mẹ ! đường dưới quê tối đen như mực, chả có ánh đèn nào, không thấy đường đạp xe mà tụi nhỏ vẫn đi được mẹ à !
- Nếu con ở dưới quê chắc con cũng không hơn gì tụi nhỏ đâu mẹ !
Mẹ ừ, mẹ hiểu những suy nghĩ và cảm xúc trong con.
Con tham gia vào những tổ chức khác nhau, vào những dịp khác nhau, nội dung công việc cũng khác nhau. Con xuôi miền tây sông nước để hướng nghiệp cho học sinh lớp 12, con ngược lên cao nguyên, khi thì Ban mê Thuột, lúc thì Kontum. Ở đó có nhiều mái ấm tình thương, con đến để thăm, để tặng quà, để thực hiện hệ thống công nghệ thông tin... Con âm thầm vận động. Có những tấm lòng ủng hộ con, ai cho gì thì nhận nấy. Mẹ chỉ biết qua lời cậu bảy vì cậu là người lái xe chở quà dùm con.
Mẹ nhớ lần chuẩn bị đi Kontum, nhìn danh sách chỉ có hai nam, mà là tên Đặng Bảo Chánh, con hỏi mẹ có phải con cô Ry không ? Con nói tên Bảo Chánh khó trùng với ai, chắc là anh Chánh rồi mẹ ơi ! Đúng là cô Ry họ Đặng, nhưng con thì mang họ cha chứ đâu mang họ mẹ, không lẽ chồng cô Ry cũng họ Đặng, họ này ít người có, dễ gì hai vợ chồng trùng nhau... Thôi thì ai cũng được, miễn có thêm một nam cho con làm bạn đồng hành là tốt rồi.
Lên tới cao nguyên, con điện thoại cho mẹ kể chuyện Kontum, con và Bảo Chánh ở chung phòng, vui lắm mẹ. Bảo Chánh đúng là con của cô Ry. Hôm gặp nhau ở bến xe miền Đông, Chánh nhìn con ngờ ngợ, quen quen. Không để Chánh chờ lâu, con nói ngay :
- Em là Nhật Quang, con cô Nga nè anh Chánh !
Không hẹn mà gặp, những đứa con của những người mẹ ngày xưa giờ chung chí hướng với nhau trên đường đời.
Hôm lên Bảo Lộc, cô Nhiệm chở mẹ đi ngang qua trường các em bị câm điếc, cô Nhiệm kể có lần con đi với đoàn lên thăm trường này, mẹ ngớ ra không biết, chả nghe con nói gì với mẹ cả. Những lần đi, con chỉ nói với mẹ là :
- Con đi đây mẹ ơi, mai con về.
Thì ra con trai mẹ đến những nơi như thế này đây !
Càng lớn, con càng ít nói với mẹ về những việc con làm ngoài xã hội. Thi thoảng con mới nói thôi. Con nói tới đâu, mẹ biết tới đó.
Một đôi lần thấy con cứ bỏ công bỏ sức đi "vác tù và hàng tổng", mẹ nói trong cái ích kỷ vốn có của bản năng :
- Cứ đi làm không công vậy hoài hả con ?
Con trả lời :
- Chỉ một chút thời gian thôi mà mẹ, khi mẹ có ít con thấy mẹ cũng có cách giúp người khác được mà, mẹ cứ để con làm, không sao đâu mẹ !
Sở dĩ mẹ nói như vậy là vì mẹ biết con rất thiết tha được nhận vào những tổ chức phi chính phủ để có thể tận tâm tận lực cho công việc mà mình yêu thích nhưng tám năm rồi, thời gian cũng đủ dài thế nhưng họ chỉ cần tình nguyện viên. Và con trai của mẹ cứ thế mà làm với nhiệt tình, không đòi hỏi bất cứ điều gì...
Trung thu năm nay trời nắng ráo, nhưng con không về quê như mọi năm.
Con đang có những dự tính cho công việc, cho những ngày sắp tới của con.
Mẹ biết những nỗi lo trong con.
Và mẹ chỉ biết cầu nguyện cho con thôi, con trai của mẹ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét