Lúc ấy nội tôi già, còn con gái tôi thì rất bé, chỉ bốn năm tuổi, một già một trẻ bằng nhau, nội tôi hay hỏi :
- Sắp Trung Thu chưa con ?
Tôi trả lời : Có gì không bà ?
Nội nói muốn ăn bánh Trung Thu, dù còn cả tháng nữa mới đến rằm, thế là ngày mai đi làm về, trên chiếc xe ông xã tôi đã chất vài hộp bánh cho nội và cả nhà, đủ các bánh, ai thích loại nào cũng có, đậu xanh 2 trứng, hạt sen, thập cẩm vi cá gà quay.
Đặc biệt là hộp bánh Trung Thu hình chú heo mẹ nằm có đàn heo con vây quanh, nhìn rất đẹp mắt và dễ yêu, con gái nhỏ tôi rất thích chỉ để ngắm mà không ăn, chỉ dùng tay nựng nịu mấy chú heo con, cầm lên để xuống vui đùa đắc ý vì nhất xóm chả ai có được một con heo chứ đừng mơ đến một đàn.
Thêm cả chục cái lồng đèn con gà, con bướm đỏ, vàng và đèn xếp, một bó nến để phát cho đám con nít hàng xóm tụ lại rước đèn vui chơi, lóc cóc đèn tự làm bằng lon sữa bò, thật êm đềm khó phai nhòa trong trí, tôi nghĩ con gái mình cũng nhớ mãi kỷ niệm tuổi thơ ấy và tự hào.
Thời gian cứ thế trôi, con lớn, bố mẹ già đi, bà nội mất, tuổi đời chồng chất, kỷ niệm cũng mờ dần, nhưng giờ đây lại được bù đắp là con mua bánh cho bố mẹ thưởng thức, có năm mua cả gần hai mươi hộp ăn từ đầu mùa đến khi sale mua một tặng một mới ngưng rồi sợ mập, sợ đường, sợ bịnh nên chỉ vài hộp, 5 hộp thôi, trước cúng bà nội, bố mẹ chồng, sau là cả nhà cùng ăn.
Nội ngồi đấy, không còn đi ra, không còn đi vào, không còn đòi ăn, cũng chẳng đòi uống, bánh Trung Thu chắt đã mua, vì tôi là hàng cháu thì con gái tôi là chắt.
Bà về nơi ấy bình yên, không còn lo lắng muộn phiền, con rất nhớ Nội.
(Chị PK)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét