Lê và Nghiệp (áo xanh) và con nít Bình Phước |
Là dân tỉnh lẻ, lên Saigon học cái gì cũng thiếu thốn nên mỗi lần tụi nó qua nhà là tôi phải tìm cái gì để cho, khi thì cơm cháy chà bông, khi thì vài gói mì, khi thì bánh phồng, có lúc tôi còn bảo Lê mang cho bạn ít bánh ngọt, ít thịt bò để họp mặt bạn bè v.v... Nếu đến nhằm giờ cơm là tôi bắt phải ngồi ăn với gia đình.
Lê nhiệt tình và thương bạn, nó ở nhà tôi thì yên thân nên những lúc rảnh rỗi là tranh thủ chạy qua với bạn, nó cũng hay kể chuyện cho tôi nghe đủ thứ về đám bạn của nó : học hành ra sao, làm thêm ở đâu, còn nợ mấy môn học, hoàn cảnh gia đình thế nào ?
Tôi thường lắng nghe nhưng thỉnh thoảng cũng chêm vào nhận xét của mình, tôi bảo : trong đám bạn của con thì thằng Nghiệp đẹp trai nhất, mặt nó hiền quá con. Nó đi đâu chắc được nhiều người thương.
Lê đồng ý ngay, nó còn kể thêm :
- Mẹ nó gầy ốm như cô, da còn đen hơn da cô bán bánh bèo nữa. Thằng Nghiệp nó rất siêng: khi thì làm bảo vệ nhà nghỉ, khi thì lãnh làm cài tóc trang sức của phụ nữ, nó còn đi bán móc khóa, bán cam vắt, bán được mấy ngày thì bị những người bán trước ở đó hăm dọa không cho bán nữa, sợ quá còn mấy trái cam nó đem về phòng trọ vắt cho tụi con uống. Làm cái này không được nó xoay qua cái khác. Hổm rày nó đang theo cậu nó đi làm công trình xây dựng. Con bảo nó bớt việc để học cho xong rồi hãy tính, nợ môn hoài biết khi nào mới ra trường nhưng nó nói với con rằng nó có nỗi khổ riêng của nó, nhà thằng Nghiệp khó khăn lắm cô !
- Nghèo vậy chứ nó chơi với bạn được lắm cô à ! Tính nó nhường nhịn bạn chứ không tranh cãi như con đâu.
Vậy mà trưa nay...
Đang nằm nghỉ tôi nghe thằng Lê gọi điện thoại về khóc rưng rức :
- Cô ơi ! Con đang ở bệnh viện Nhơn Trạch (Đồng Nai). Cô cầu nguyện cho thằng Nghiệp nha cô. Nó chết rồi cô ơi !
- Con bình tĩnh nói lại cô nghe. Cái gì ?
- Dạ, thằng Nghiệp bị tai nạn chết rồi cô ơi !
Một thằng con trai ngoại đạo, xin người khác cầu nguyện cho bạn trong tiếng khóc nghe thương vô cùng. Tôi thắp sáng ngọn đèn trên bàn thờ rồi quì xuống trước thánh giá Chúa lần chuỗi Lòng Thương Xót và chuỗi Mân Côi. Nghiệp ơi ! dù con đạo Phật nhưng cô vẫn dành tặng con những lời kinh, cầu xin Chúa đón nhận linh hồn con.
Nghiệp không bị tai nạn mà nó chết đuối. Nó cùng một nhóm bạn đi chơi, linh tính thế nào mà Huyền bạn gái nó cản không cho đi, nhưng rồi nó lén lên đường, mà đâu trách nó được, cứ cắm cúi làm, học thì cũng có lúc nó đi chơi cho khuây khỏa. Chính nó là người rủ cả nhóm bơi đua. Khi nó bắt đầu chìm thì mấy đứa bạn đi chung nhìn thấy la lên nhưng đợi có người đến cứu thì nó đã chìm lỉm mất rồi. Ngoi lên, hụp xuống vẫn không thấy nó đâu. Lúc đó có người đứng trên bờ bảo lấy áo nó đang mặc quăng xuống nước, áo trôi tới đâu thì xác nó ở đó. Mọi người làm theo vì khi bơi nó để quần dài và áo trên bờ, chỉ ở trần và mặc quần đùi thôi. Kinh nghiệm dân gian thật đúng, tìm ra nó rất dễ dàng. Từ lúc chìm đến khi đưa được nó vào bờ mất ba mươi phút nhưng tất cả đã quá muộn, thằng Nghiệp đã vĩnh viễn ở cái tuổi hai mươi hai.
Người dân ở nơi này kể năm nào cũng có người chết đuối ở đây.
Cứ như có ma đưa lối, có quỉ đưa đường.
Nhà nó có ba chị em. Chị lớn chết đuối năm bảy tuổi, chị thứ hai học trung cấp y sĩ nhưng tốt nghiệp chẳng tìm được việc đành phải làm công nhân trong xí nghiệp may, thằng Nghiệp là út thì như thế này đây !
Mẹ nó ngất xỉu khi nghe tin. Con ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ, với bao nhiêu dự tính, ước mơ mong muốn thực hiện, bỏ lại gia đình, bè bạn, bỏ lại giảng đường, bỏ lại nhọc nhằn mưu sinh đời sống xa nhà, nhưng từ nay đôi vai mẹ sẽ oằn hơn, mắt mẹ trũng sâu hơn. Đau lòng quá con ơi ! Nghiệp ơi !
Ngày nó giã từ quê hương biển mặn để bước chân vào giảng đường đại học, ba mẹ nó đặt bao nhiêu là niềm vui và hi vọng. Bốn năm rưỡi đại học cũng sắp đến hồi kết thúc, chỉ vài tháng nữa thôi ba mẹ sẽ đỡ lo, con ra trường sớm muộn cũng có việc làm, sẽ có dâu ngoan cho ba mẹ vui lòng, có ai ngờ...! Thằng Lê kể bạn của Nghiệp là Huyền rất dễ thương, một cô gái nết na, đầy lòng tự trọng, bạn bè đứa nào cũng mừng cho nó. Cô bé ức lòng vì đã cản rồi mà người yêu vẫn cố đi. Những giọt nước mắt ngắn dài đầu đời con gái sao thật xót xa ! Tất cả giờ chỉ còn đọng lại một ký ức buồn.
Dân Bình Thuận từng bơi ở biển, sao lại chết đuối ở sông thế này hả con ? Mà phải chi là sông lớn cho cam !
Sáng sớm mai Lê và nhiều đứa bạn của nó về quê, sống trọn tình thân bè bạn những giờ phút sau cùng. Tôi gởi theo Lê tấm lòng sẻ chia của người thành phố. Tôi thương thằng Nghiệp, thương gia đình của nó quá. Là một người mẹ, tôi hiểu được nỗi đau trong lòng mẹ nó.
Một cái chết nhanh chóng, nhẹ tênh và hết sức bất ngờ.
Con hư quá Nghiệp ơi ! Con có nhìn thấy nước mắt của gia đình, của thầy cô, của bạn bè con không ?
Người về tiên cảnh lòng thanh thản,
Kẻ ở dương gian, dạ ngậm ngùi”.
Từ xa cô thắp cho thằng Nghiệp một nén nhang lòng tiễn biệt.Kẻ ở dương gian, dạ ngậm ngùi”.
Tôi nói với Lê : sau này khi con đi làm có tiền, thỉnh thoảng hãy ghé thăm gia đình ba mẹ bạn, Hãy đem đến cho ba mẹ bạn một chút niềm vui. Tình bạn cao quí và đẹp với thời gian chứ không chỉ gói gọn trong thời khắc này. Hãy sống trọn vẹn những điều nhân nghĩa cho cuộc đời nhẹ bớt những tai ương, con nhé !
Lê dạ. Tôi mong và tin Lê sẽ làm được điều đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét