Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

Tháng 9 và thu hát cho người

Sau đám tang của Nghiệp, tám ngày trọn vẹn thời gian, trọn vẹn tình nghĩa dành cho nhau.
Lê, Khánh, Huyền có mặt ở Saigon trong căn nhà của tôi.
Lần đầu tôi gặp cô bé ấy, khuôn mặt buồn và ánh mắt long lanh nước, lúc nào cũng như cố kìm nén những giọt lệ sẵn sàng rơi.
Nhưng tôi đã đọc thấy một chút niềm vui trong nước mắt, cô bé ấy có thêm cha, thêm mẹ, thêm chị, bật tiếng gọi trong tình cảm sâu xa. 
Ba mẹ Nghiệp cứ ngỡ mình có thêm con gái để rồi sớm mai thức giấc lại thấy căn nhà trống trải, quạnh hiu, lại buồn hơn bao giờ.
Niềm vui và nước mắt sao cứ mãi đan xen nhau trong cuộc sống...
Sáng nay Lê gởi cho tôi bài viết về Nghiệp...



Tháng 9 khỏa lấp nỗi niềm chưa kịp nói. Ngày lên vậy thôi cho mình tạm biệt nhau.
Tháng 9 im lặng sượt qua những mái đầu rất vội. Những gì không cần nói xin chôn vùi vào quên lãng của thiên thu.

Tháng 9 như 1 ly rượu sóng sánh đầy vơi cho say chếnh choáng. Cơn mơ cũng chợt tan trong bàng hoàng xót xa.


Tháng 9, trời mưa lâm râm như mắt buồn sâu thẳm.

Tháng 9, tình yêu thoảng qua đời như 1 trò chơi. Ngỡ Bạn mình là con cá nhỏ bơi trong biển yêu thương gợn sóng. Đầy vụng về lóng ngóng để tình yêu trượt vội qua những kẽ tay chưa kịp đan cài. Nên cá nhỏ nằm ngoắc ngoải nơi bờ cát dài thoai thoải, chờ 1 đợt thủy triều lên không còn kịp nữa rồi.
Tháng 9, những người quen trở thành xa lạ. Nuốt nước mắt lăn dài trên má mà sao nụ cười cứ chơi vơi. Kỷ niệm rạng ngời bỗng chốc là phù phiếm. Nỗi đau cuộn tròn trong những câu chuyện phiếm. Xót xa tìm kiếm cho Bạn định mệnh không màu trong vô vàn những đắng cay cuộc sống. Buông thõng rồi cũng qua 1 kiếp con người.


Tháng 9, mùa thu ra đi rất nhẹ, phải không?


Sắp Tháng Mười, Mùa Đông theo gót Mùa Thu về trên con đường nhỏ. Người đi không kịp đợi ai đứng lại ngại ngần. Riêng ta còn mãi bâng khuâng ngày nao lá hết thôi bám cành lần lữa.

23 tuổi, sống tròm trèm 1/3 cuộc đời, chợt thấy Bạn mình rơi vào giai đoạn khủng hoảng đến cùng cực. Lẽ ra phải hừng hực sống, hừng hực yêu thương, đầy ắp lý tưởng, hoài bão và hy vọng. Lẽ ra phải căng tràn nhựa thanh xuân trong từng thớ thịt, trái tim ăm ắp chảy máu nhiệt huyết. Thế mà trái tim đập thoi thóp, những thớ thịt bệ rạc bủng beo. Những chuyến đi nối tiếp những chuyến đi. Đi như điên dại để tìm 1 nơi bản thân tồn tại. Nhưng càng đi, càng đi mà không biết bản thân đã như những hạt cát bay theo gió, chẳng hiện hữu ở 1 nơi nào cố định.

23 tuổi, đi qua những năm tháng cho 1 tình yêu đầu đời. Khi những khúc mắc cuối cùng được sáng tỏ, bài kinh kệ cầu siêu cũng vừa dứt những âm niệm cuối. Thoát thai cho 1 tình yêu, đứt đoạn xuống tay giết những rung động vừa chớm nở bằng cách cà rỡn với xúc cảm của bản thân. Bạn đã rất cần 1 mối quan hệ nghiêm túc, nhưng lại chạy trốn khỏi những yêu thương nghiêm túc. "Không thể chịu đựng nổi" là lời bào chữa vụng về thường được mang ra làm bức bình phong cho 1 nguyên cớ sâu xa trong những ngôn từ tắt lịm.

Mà trời thì vẫn mãi xanh ngăn ngắt...



Viết cho Q.U.Ê.N – L.Ã.N.G...
Không phải là viết cho những gì mình luôn nhớ...
Mà muốn viết cho góc mạng nhện của trái tim...
Những cái tên vẫn còn nhớ... Nhớ trong quên...
Vô tình đọc... Vô tình nhận ra... Có đôi khi không phải người khác quên mình...
Những người Tui đã “quên”,………… cố tình “quên”,………….. day dứt “quên”...

Q.U.Ê.N là một động từ cần có sự 2 chiều để hoàn tất trọn vẹn...Chứ không như N.H.Ớ...

Người tui NHỚ họ QUÊN...
Người tui QUÊN họ NHỚ...

Có sự quên bằng những dấu “ba chấm có than”...
Có cái quên đơn giản là bỏ xó cho gió thổi bay...

Như là “điều ấp ủ” lâu rồi vẫn chỉ thế này thôi...
... “ chúng ta đã gần nhau ngày bắt đầu gặp gỡ rồi xa nhau mãi để tiến về vô cực......”
Ừ đó, “…” cứ lững lờ mãi kìa... Bao giờ cho nó 1 cái kết thúc để hoàn thành 1 món quà, 1 nén hương,...

...Sms trói buộc người ta vào không gian “trở về”...
...Sms cho xin lỗi, cảm ơn...


“Làm sao cho trái tim bình yên...”
“Bạn như mây trời bốn phương...”
“Cuộc đời dài rộng quá đôi khi lại rất buồn...”
“Một chuyến xe tựa như vừa đến nơi chia lìa...”


Tủi thân khi bước vào căn nhà có đại gia đình của Bạn. Mình không ghen tị mà mình tủi thân. Nhìn ông bà Bạn ôm đứa cháu vào lòng, nhìn dì dượng ba mẹ Bạn lăn dài những giọt nước mắt, mình thấy nhớ Bạn dù giờ đang ở rất xa. Mình đã ở đó để tiễn bạn đi. Bạn đi trong sự tiếc thương của nhiều người. Những ngày qua mình cũng đón nhận cái tin Bạn ra đi đột ngột như vậy. Mãi cho đến hôm nay nhìn thấy khung cảnh ở nhà Bạn, lòng mình mới vỡ òa. Những đám tang nối tiếp nhau trong cảnh đầu bạc khóc tóc xanh. Sự mất mát bủa vây con người ta đến tận cuối đời chẳng chịu buông tha.

Một lần nghe Chị của Bạn kể chuyện em trai ngày xưa. Đôi khi mình cứ nghĩ, nếu Bạn không ra đi đột ngột thì biết đâu Bạn sẽ có 1 gia đình đúng nghĩa? Cỗ quan tài vô hình chôn vùi Bạn vào lòng đất lạnh.



Nhớ lúc trước anh em mình còn tập trung phòng trọ chơi đánh bài. Chiếu bạc vẫn còn, chỉ thiếu 1 tay chơi kì cựu được người ta chậc lưỡi nhắc nhớ nhau: "Phải mà Bạn còn sống..." Mà tiền không mua được những ngày đó trở lại.
                            Ngày Bạn mất, mùng 1 tháng 8 (ÂL) đượm mùi nhang trầm.

Năm sau Bạn không đón Tết ở nhà. Tết năm sau đại gia đình của Bạn chắc buồn hơn. Ngày còn bé mình không thể hiểu sâu sắc được rằng, chính con cái đã là linh hồn cho những lần gia đình quây quần bên nhau. Bạn đóng vai người kéo màn cho vở kịch, âm thầm lặng lẽ bên cạnh tiếng cười mọi người tặng nhau. Mấy ai biết khi không còn người kéo màn, vở kịch cũng không thể diễn tiếp được nữa.

Nên những ngày này mình cảm nhận được đại gia đình của Bạn đang lượm lặt những cảnh còn sót lại trong ký ức, dù mình biết nó sẽ làm mọi người tủi thân gấp bội.

Nhất là khi nhìn thấy nụ cười của cơn say nắng đặc biệt ấy.

"Cố quên đi một người Bạn ta đã từng thân giống như cố nhớ 1 người ta chưa bao giờ gặp mặt."

Ký ức giống như thứ nước ngầm dưới tảng băng. Dù bề mặt đã đông cứng trong giá lạnh thì bên dưới vẫn là dòng chảy ấm áp đến xót xa lòng.

Như nước mắt nóng hôi hổi bất chợt lăn dài trên má.
Mà có trách được đâu.
Mà trách để làm gì?
Chẳng để làm gì.



Bữa trước, lần đầu tiên
Khi bạn H ra biển Bình Thuận…
Ta loay hoay,
Tìm 1 nơi để chơi trò khắc tên…
H bảo H sẽ là người khắc trước
Rồi H chạy ra xa…
Tui đứng lặng im bên biển dài nhìn bóng H nhỏ bé
Lom khom những vệt dài nguệch ngoạc

Ơ kìa, sóng!!!
H khóc rồi...
Tui vội vàng nhưng không kịp…

Chỉ còn đọng trên cát những hình thù kì dị
Tui cười xoà : “Chữ đẹp nhỉ…”
Tui chỉ biết đứng nhìn H…

Viết “Bình Thuận, ngày..tháng..năm…Vắng Anh…..” trên cát  (không có sóng tràn vào)

Để H cười giòn tan vào gió…
H đâu ngờ gió dỗi hờn không muốn H làm điều đó,

Thổi bay mất chữ vô tình và đắc thắng…
H khóc rồi…
Hôm nay…

Tui đã tìm ra lời giải đáp
Cho trò chơi vụng dại của ngày xưa…
Đâu cần một nơi nào để ta khắc tên nhau trên đó,


Sao Anh(N) quên trái tim Anh đã có???
Sao Anh quên trái tim Anh tràn ngập từng tiếng tên em(H)???
Sao Anh quên…

Cho hôm nay, trên bờ biển ấy…
Lang thang 1 bóng người
Nguệch ngoạc những nét không tên…


"Khi đau lần đầu, bạn H gào thét.
Khi đau lần thứ hai, bạn H đập phá.
Khi đau lần thứ ba, bạn H  khóc, nước mắt lăn dài, mắt và mũi thì đỏ hoe.
Khi đau lần thứ tư, bạn H lại khóc, nhưng lần này chỉ có nước mắt rơi...
...
... lần thứ n, bạn H nhìn vô định, rồi vô thức,...
Mệt đến mức chẳng còn nói nổi chữ ...đau."



Một buổi trưa…
Sau những tiếng thở hắt từ bờ môi khô đắng…
Bạn tung chăn và ngước mắt…
Thấy vô tình dâng lên trong vắt…
Rồi xuôi dài mặn đắng…
Có chăng Bạn vừa mất đâu đây…
-/-
Một buổi trưa…
Bạn hâm hấp và nóng hổi…
Thấy lỡ làng bỏ quên cứng cỏi…
Khổ khốc lăn mòn mỏi…
Có chăng Bạn vừa mất đâu đây…
-/-
Có chăng Bạn…
…vừa mất đâu đây?
Với tôi, nỗi đau của bản thân không đáng sợ bằng nỗi đau của những người xung quanh. Nhìn họ đau mà không làm được gì. Nhìn họ ra đi mãi mãi mà không ngăn được.
Chỉ có thể ngăn dòng nước mắt của mình đừng chảy.

Bởi "chết quá dễ, mà sống thì quá khó..."

(Nguyễn Thành Lê)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét